Chương 11: Mua lòng người

Liễu Ngư có lòng làm nhiều thêm ít sương sáo, chờ chúng đọng lại đặt vào trong nước lạnh, dùng tỏi giã, nước tương và dấm quấy đều, cuối cùng cho thêm một muỗng sa tế, rải lên mặt trên một tầng đậu phộng rang, chua cay, vô cùng ngon miệng.

Tùng Xuân Hoa và Lý Nhạc Dung liên miệng khen ngon, chưa tới giờ cơm đã không nhịn được tới phòng bếp lấy tạm cái bánh bột ngô ăn cho đỡ thèm.

Trong mắt Liễu Ngư đong đầy ý cười, thăm dò hỏi ý Tùng Xuân Hoa, “Nương, con muốn làm nhiều thêm chia cho bà con hàng xóm.”

Đậu Hà Lan đều là rau dại hái dưới chân núi mấy ngày nay, phơi khô rồi còn những 5 kg. Thứ như sương sáo, chỉ cần một chút bột đậu Hà Lan, cộng thêm ít nước đã có thể làm ra rất nhiều. Thôn Đào Nguyên không lớn, tầm khoảng 40 hộ, mỗi nhà một bát, cũng không tốn bao nhiêu.

“Được chứ!” Tùng Xuân Hoa vui vẻ đồng ý không chút nghĩ ngợi.

Sau đó bà nhanh chóng hiểu được mục đích của Liễu Ngư, y mới gả tới đây, bản thân lại là người đến từ bên ngoài, bình thường thò mặt ra khỏi nhà ắt không thiếu lần bị những kẻ rảnh rỗi lưỡi dài chỉ trỏ đôi câu, người xưa có câu ăn ké chột dạ, tới cửa tặng đồ, ít nhất lần sau nếu có kẻ nói này nói kia cũng có người đứng ra giúp đỡ.

Tùng Xuân Hoa suy nghĩ cặn kẽ xong càng thêm cao hứng, “Lát xuống ruộng đưa cơm xong, nương dẫn con đi giới thiệu với mọi người!”

Thấy con dâu là người tính tình dịu ngoan mềm mại, có chủ kiến, phu phụ chúng nó lấy nhau về rồi giúp đỡ nhau ngày tháng mới có thể khá lên, Tùng Xuân Hoa nhìn Liễu Ngư, càng nhìn càng hài lòng.

Liễu Ngư đạt được cho phép, đi đến nhà bếp chuẩn bị cơm trưa cho đám người Lý Thanh Sơn.

Bởi vì đã có rau hẹ hoa trộn đậu hủ, Liễu Ngư bắt sương sáo ra nồi, cộng thêm một ít cọng hoa tỏi non và hành lá cắt nhỏ, rưới nước tương và bột ớt tăng thêm hương vị cay thơm, món sương sáo xào cứ thế ra lò.

Cuối cùng là món cọng hoa tỏi non xào với thịt khô, vài ba món ăn cùng với mấy bát chè đậu xanh bạc hà mát lạnh tráng miệng.

Tùng Xuân Hoa ôm một cái bàn đất tới, đặt ở nơi râm mát, sau đó lấy đồ ăn trong giỏ tre đặt lên bàn.

Lý Thanh Hà nhìn mà hoa mắt, “Oa, thế này cũng quá phong phú đi!”

Lý Nhạc Dung có chung vinh dự, “Đều là Liễu Ngư ca ca làm đó, đệ thay các huynh nếm thử rồi, rất ngon!”

Lý Thanh Sơn cười nhìn Liễu Ngư, Liễu Ngư vô tình đối mắt với hắn, y vội chuyển mắt, chỉ có Lý Thanh Sơn một mình đứng đó cười ngây ngô.

Thịt khô thơm phức, sương sáo xào mềm mềm dai dai, cay cay ngọt ngọt ăn với cơm là hết bài; hoa rau hẹ trộn đậu hủ tươi mới ngon miệng, đặc sắc, vô cùng đặc sắc. Kết thúc bằng một bát chè đậu xanh ngọt lịm tim giải nhiệt, ăn xong cảm thấy thời tiết cũng không còn nóng nữa.

Lý Thanh Hà liên tục cảm thán: “Ngon, ngon!”

Lý đại bá và Lý Thanh Giang tuy ít nói, nhưng xem bọn họ vùi đầu vào gắp đồ ăn là biết mấy món này đều rất hợp khẩu vị bọn họ.

Về phần Lý Thanh Sơn, hắn muốn khen phu lang nhà mình, nhưng sợ làm trò trước mặt nhiều người khiến y xấu hổ đành thôi.

Tùng Xuân Hoa lượn một vòng quanh ruộng trở về nói: “Xem tình hình có vẻ hôm nay cày xong rồi.”

Nam nhân Lý gia ai nấy đều cao lớn chắc khỏe, rất gỏi việc đồng áng.

Lý Thanh Sơn gật đầu, “Sắp vào mùa thu hạt kê, mảnh ruộng này cày lại lần nữa rồi gieo hạt lúa mạch là vừa.”

Ướm chừng hai ba ngày nữa, trong thôn sẽ có người đi thu hạt kê, thời gian cho hắn dọn dẹp nơi đây không còn nhiều lắm, cần phải tăng tốc mới được, Lý Thanh Sơn yên lặng tính toán trong lòng.

………..