Chương 1: Gả cho Lý gia

Trời tờ mờ sáng, người bên cạnh vẫn chưa tỉnh, Liễu Ngư đã tỉnh.

Giữa tám tháng, tiết trời nóng như lò thiêu, Liễu Ngư tới giếng múc nước rửa mặt mới thấy mát mẻ hơn chút.

Lý Thanh Sơn phải đến huyện thành rửa sạch đường sông nước bùn, cần ăn chút đồ chắc dạ. Liễu Ngư vo gạo cho vào nồi, gác bếp nấu, sau đó sắn tay áo nhào bột mì.

Hôm qua, y mới nhận việc từ trong tay mẹ chồng Tùng Xuân Hoa, bánh lạc cán hơi mỏng, ngoài miệng Lý Thanh Sơn khen ngon, nhưng y nhìn ra, miếng bánh mỏng ấy không thể thỏa mãn dạ dày của hắn. Cho nên hôm nay y làm bánh dày chút, để hắn có thể ăn no.

Nhào bột xong, Liễu Ngư đến chuồng gà sau nhà lấy trứng, trời quá nóng, năm con gà mái chỉ đẻ hai quả. Công việc rửa sạch đường sông không khác gì đi làm cu li, Lý Thanh Sơn còn trẻ, cần được bồi bổ, trứng dĩ nhiên nhường cho hắn ăn. Liễu Ngư định lát nữa rán lên rồi làm bánh cuộn cho Lý Thanh Sơn.

Liễu Ngư rửa tay chạy đi chia bánh áp chảo, tuy nói lúc ở Nam Giang bọn họ toàn ăn cơm không ăn bánh, nhưng chuyện này không thể làm khó y, chỉ cần nhìn Tùng Xuân Hoa làm vài lần, y đã học xong.

Liễu Ngư làm luôn tay, chỉ chốc lát sau trong cái mâm trên bệ bếp đã có một xấp bánh nóng hôi hổi, ngoài giòn trong mềm, thơm ngào ngạt.

Liễu Ngư lấy vung nồi cháo khuấy tơi, ngô đã nát nhừ, nhưng nước canh chưa đủ sệt. Trước mắt vẫn còn chút thời gian, Liễu Ngư yên lặng ngồi bên trông chừng, nhìn ánh lửa bập bùng trong lò, y không khỏi nhớ tới lúc mình mới gả đến Lý gia.

Liễu Ngư vốn người Nam Giang.

Tháng 5, Nam Giang xảy ra lũ lụt, không chỉ hoa màu mất trắng, căn nhà mà hắn và bà nội ở cũng bay luôn, may mắn thay bọn họ nhặt về một cái mạng.

Ban đầu cũng định trông chờ triều đình cứu tế, nhưng mưa to mãi không ngừng, nước lũ ngày một dâng cao, y và bà nội đành phải đội mua gió một đường chạy lên phương Bắc.

Tới Thanh Châu, định bụng nương nhờ bạn cũ, đáng tiếc cố nhân không còn, y và bà nội nhiều lần hỏi thăm không có kết quả, đành phải tới huyện Vân Thủy.

Huyện lệnh huyện Vân Thủy là người nhân nghĩa, chịu thu lưu nạn dân như bọn họ. Hộ nào còn hán tử sẽ được chia đến thôn xóm, nam chia mười mẫu đất, nữ và tiểu ca nhi chia năm mẫu, tự mình khai khẩn. Độc hộ chỉ có tiểu ca nhi như hắn phải gả cho hán tử bản địa mới có thể lưu lại.

Lúc ấy Liễu Ngư đã cùng đường, không thể không gật đầu đồng ý.

Y có vẻ ngoài đẹp, lại không cần sính lễ, còn có thể chia thêm năm mẫu đất vốn không lo chuyện cưới gả, nhưng việc y kiên trì dẫn theo Quan lão thái thái đến nhà phu quân ở đã phá hỏng tất cả.

Quan lão thái thái năm nay đã 55 tuổi.

Thanh Châu vào thời điểm quanh năm suốt tháng mưa thuận gió hoà một mẫu đất mới có thể cho ra hai thạch lương thực, hộ ngoại lai được chia đều là đất hoang, một năm hai mùa lương thực được một thạch đã coi như cao, năm mẫu đất nào đủ nuôi sống hai người.

Trong nhà nhiều người còn phải nộp thuế đầu người, Quan lão thái thái lớn tuổi, một đường chạy nạn tới đây, sức khoẻ không tốt, tương lai ắt phải lo chuyện xem bệnh bốc thuốc, nhất thời không một gia đình đứng đắn nào chịu nhận.

Liễu Ngư ở An Tế Viện một tháng mới có hai hộ gia đình tới cửa xem mắt. Trùng hợp đều là người thôn Đào Nguyên, một hộ họ Trần, một hộ họ Lý.

Liễu Ngư so sánh đôi bên, cuối cùng quyết định chọn Lý gia trong nhà ít người, quan hệ đơn giản.