Thượng tướng chính phủ phía Đông ở bên cạnh không quấy rầy hai cha con nói chuyện, mà xoay người ra lệnh quân đội tăng cường hỏa lực để nhanh chóng kết thúc trận chiến này, bỏ qua vấn đề Thiến Ý Dĩ có phải tội phạm vượt ngục hay không đi, dù sao hiện tại cô gái này chính là Thần Tài của ông ta. Trung tướng Quân Đặc đã đáp ứng với ông ta rằng sẽ cung cấp một số lượng lớn vũ khí và hỗ trợ bọn họ tấn công chính phủ phía Tây, chuyện tốt như vậy ông ta nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.
Âm thanh giao tranh phía sau ngày càng yếu đi, dưới sự nghiền ép của xe thiết giáp cuộc chiến từ từ đi đến hồi kết, Thiên Ý Dĩ xoa đi vết máu trên cánh tay, lắc đầu nói: “Con xin lỗi, đã khiến cha phải lo lắng rồi.”
Vao giờ phút này, cuối cùng Thiên Ý Dĩ cũng cảm nhận được cảm giác an toàn đến từ thân phận quan nhị đại*.
(*Là từ ngữ dùng để chỉ con cái của người làm quan chức chính phủ hoặc doanh nghiệp nhà nước của Trung Quốc.)
Có lẽ người đàn ông mặc đồ đen bị đánh gục kia là do cha của nguyên chủ ra tay, mà tay súng bắn tỉa của chính phủ phía Tây không nổ súng vào cô chắc bị tinh thần lực khống chế, nếu không cô sẽ không còn nguyên vẹn chân tay để đứng ở đây đâu.
“Con bé này…” Quân Đặc giơ tay xoa xoa đầu Thiên Ý Dĩ, ông đau lòng khi nhìn thấy vết thương trên trán cô.
Quân Đặc không hỏi con gái vì sao lại xuất hiện ở đây, chỉ là ông đau lòng khó chịu khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của con gái, ông không dám tưởng tượng nếu bản thân đến chậm một bước thì con gái ông sẽ như thế nào.
“Con không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.” Thiên Ý Dĩ khẽ mỉm cười.
Có lẽ do cuối cùng vẫn không thể che giấu sự lo lắng trong lòng, khóe mắt Quân Đặc đã ửng đỏ, giờ phút này ông không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn con gái mình từ trên xuống hết lần này đến lần khác, sợ trên người cô vẫn còn vết thương nào mà ông chưa phát hiện.
Mấy ngày nay ông đều dựa vào tất cả các mối quan hệ của bản thân mà lật tung toàn tinh tế, chỉ có Hoang tinh là ông không cách nào lấy được tin tức gì, chỗ đó không có vệ tinh nên ông không cách nào ra tay được, nhưng cố tình con gái ông lại ở Hoang tinh.
Đúng lúc này, thượng tướng chính phủ phía Đông lập tức đi đến, giọng điệu cung kính nói: “Toàn bộ 361 phần tử vũ trang của chính phủ bên Tây đã bị tiêu diệt, trung tướng Quân Đặc có muốn đến xem không?”
Tuy rằng đối phương chỉ là một trung tướng, nhưng Hằng Nguyên tinh là một trong ba tinh cầu mạnh nhất Liên Bang, Lan tinh có thực lực đếm ngược từ dưới lên sao có thể so sánh được, nên buổi chiều sau khi nhận được cuộc điện thoại, ông ta đã lập tức tập hợp quân đội, nếu ông ta có được sự ủng hộ từ Hằng Nguyên tinh, lợi ích phía sau khó có thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến chính phủ bên Tây đuổi gϊếŧ con gái mình, khuôn mặt Quân Đặc trở nên lạnh lẽo, ông không nhiều lời mà chỉ để người này tự mình xử lý.
Chiến trường nơi này đương nhiên sẽ có người đến dọn dẹp, Thiên Ý Dĩ rất nhanh được dẫn lên một chiếc xe vũ trang quân dụng khác, sau đó cha nguyên chủ lập tức mang nước sạch đến cho cô, đồng thời còn cởi quân phục của bản thân đưa cho cô, thay ra chiếc áo khóa dơ bẩn trên người cô.
Bên trong xe rất yên tĩnh, người lái xe là thuộc hạ thân tín của cha nguyên chủ, nhưng người này không lên tiếng, chỉ là khuôn mặt đều hiện rõ sự tức giận và đau lòng.
Trên thực tế, một cô gái trẻ tuổi xuất hiện trên chiến trường tàn khốc như Lan tinh, đồng thời trên lưng còn dán lệnh truy nã tội phạm bỏ trốn của Hoang tinh, có thể tưởng tượng được cô gái đã phải trải qua những gì, không trách cha nguyên chủ nhìn như muốn nói lại thôi.
“Ngày hôm đó con có đến một cửa hàng thử quần áo, nhưng không biết vì sao sàn nhà phòng thử đồ đột nhiên biến mất, sau đó con rơi xuống rồi hôn mê. Sau khi tỉnh lại con đã bị bọn buôn người vận chuyển đến Hoang tinh, nơi đó gọi là doanh địa Đông Ba Điểm.”
Thiên Ý Dĩ chủ động mở miệng: “Lúc đó con rất sợ hãi, may mắn là con gặp được Hana và Ni Đặc, chính là cô gái lúc nãy mới vừa ở với con, còn có Ni Đặc là một quân nhân đã về hưu, tuy rằng con không biết bọn họ đến từ tinh cầu nào, nhưng con không còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng bọn họ.”
“Ni Đặc là dị năng tinh thần lực cấp sáu, bọn họ rất lợi hại, dẫn theo con và vài người bị bắt khác chạy thoát khỏi doanh địa, còn dẫn chúng con ngồi phi thuyền buôn lậu đi đến Lan tinh, con mới có cơ hội gọi điện thoại cho mẹ, may mắn là cha đến sớm, nếu không có lẽ con đã không được gặp lại cha nữa rồi.”
Dù đây chỉ là một vài câu trần thuật đơn giản, nhưng nó lại giống như một bụi gai đâm vào trái tim Quân Đặc, khiến cả người ông đều cảm thấy đau đớn, sắc mặt ông càng lúc càng khó coi hơn.
Hoang tinh là nơi như thế nào? Ông có thể tưởng tượng được cảnh con gái đã trải qua những chuyện gì, vậy mà cô có thể bị đuổi gϊếŧ chạy trốn đến nơi này.
Nhìn thấy khuôn mặt Quân Đặc càng ngày càng nặng nề, Thiên Ý Dĩ mở miệng an ủi: “Con không có việc gì đâu cha, con không bị thương nặng, đám người đó chưa kịp làm gì con thì con đã chạy thoát rồi, đồng thời sức lực của con cũng tăng lên, có thể do liên quan đến gien ẩn nào đó.”
Nghe thấy con gái bình tĩnh an ủi ngược lại mình, trong lòng Quân Đặc càng thêm tức giận hơn, dù cho con gái ông không bị mạo phạm, nhưng việc cô bị đuổi gϊếŧ nhiều ngày qua, bị bắn bị đánh đều là thật, nếu hôm nay chính phủ phía Tây không có quan hệ gì với Hoang tinh, thì nguyên nhân đều vì ông, cho nên sự an toàn của con gái mới bị vạ lây như vậy.