Chương 11: Chạy trốn (4)

Một loạt viên đạn “bằng bằng bằng” bắn vào cửa xe, phát ra âm thanh kim loại chói tai do va chạm, như thể giây tiếp theo nó sẽ xuyên qua cửa xe và đâm vào người bọn họ.

Nữ sinh tóc đuôi ngựa chen chúc cạnh cửa xe sợ đến mức vội vã ôm lấy đầu co quắp cả người lại, toàn thân không tự chủ mà run bần bật.

Bản thân chỉ là nhân dịp nghỉ hè lén lút chạy ra ngoài du lịch mà thôi, cô gái chỉ từng chứng kiến cảnh tượng khủng bố này trên mấy bộ phim điện ảnh chứ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày nó xảy ra trên người mình, thậm chí cô ấy còn tự tưởng tượng ra hình ảnh từng viên đạn sẽ bắn thủng cửa xe và ghim vào đầu mình.

Đột nhiên một bàn tay túm chặt lấy cánh tay cô gái, khiến cả người cô ấy nghiêng về phía trước, đúng lúc này một tiếng nổ chói tai vang lên, vô số mảnh vỡ thủy tinh nổ tung, thậm chí còn làm xước khuôn mặt cô ấy.

Cô gái hoảng loạn chưa kịp ôm lấy đầu thì đã bị Thiên Ý Dĩ ấn xuống dưới, tiếp theo liền nghe thấy âm thanh “bằng bằng bằng” liên tục từ viên đạn phát ra.

Hỏa lực không đủ, Thiên Ý Dĩ nhanh chóng lấy vũ khí từ những người phía sau, nhưng mà trên tay bọn họ đều là súng hạng nhẹ, nếu sử dụng chúng sẽ không đủ lực sát thương đối với những xe vũ trang đang truy kích.

M965 của Thiên Ý Dĩ chỉ còn lại một viên đạn pháo cuối cùng, cùng lắm thì chỉ có thể làm nổ tung một chiếc xe.

Nhìn những tòa kiến trúc ở bên ngoài, ánh mắt Thiên Ý Dĩ nhắm chuẩn vào tháp tín hiệu phía sau, sau đó điều chỉnh tọa độ để bắn, đến khi chiếc xe vũ trang truy kích chỉ còn cách tháp tín hiệu 100 mét, cô lập tức bóp cò.

Đạn pháo bắn ra vang lên một tiếng “phiêu” phá tan không gian bay xuyên qua màn đêm đến tháp tín hiệu, toàn bộ tháp ngay lập tức “ầm ầm ầm” nổ tung thành hai phần, chặn ngang con đường, xe vũ trang truy kích phía sau đồng loạt phanh gấp lại.

Đám vệ binh truy kích tạm thời bị chặn lại, nhưng trạm canh gác đã gần ngay trước mắt, thậm chí còn nhìn thấy từng hàng pháo cối đang nhắm ngay về phía bọn họ.

Hana giẫm chân ga: “Ngay bây giờ!”

Cựu quân nhân cau mày lại, cố gắng dùng tinh thần lực khống chế nhóm vệ binh đang canh giữ trạm canh gác, nhưng anh ta đã đói bụng suốt ba ngày, tinh thần lực đã cạn kiệt nghiêm trọng, lần sử dụng này chỉ có thể cầm cự được 10 giây.

Đúng lúc này, Hana lấy ra một chiếc chìa khóa rồi ấn xuống, cánh cửa kim loại nặng nề của trạm canh gác từ từ mở ra!

Tất cả mọi người ngồi ở phía sau thùng xe trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, vì quá căng thẳng và sợ hãi mà trên trán bọn họ xuất hiện một tầng mồ hôi lớn, thậm chí thở cũng không dám thở.

100 mét…50 mét…20 mét…

Chiếc xe thành công vượt qua cánh cửa kim loại nặng nề và chạy ra khỏi doanh địa, mà ngay lúc này, một viên đạn pháo bay đến làm nổ tung con đường phía trước, cả chiếc xe rung lắc dữ dội trong màn bụi bay mịt mù, mọi người bị hất tung lên và rơi mạnh xuống hàng ghế sau xe.

“Chiếc xe này sau vài phút nữa sẽ phát nổ.” Hana nhìn chằm chằm con đường quanh co phía trước.

Chiếc xe bị bắn phá nhiều lần mà vẫn có thể trụ được đến giờ đã là chuyện không dễ dàng gì, đôi mắt Thiên Ý Dĩ sáng lên cầm lấy súng máy nói: “500 mét phía trước có một trạm canh gác, chuẩn bị xuống xe!”

Những người phía sau bị chấn động đến mức lục phủ ngũ tạng đều muốn bay ra ngoài, nhưng khi nghe thấy chiếc xe sắp phát nổ thì sợ hãi đến mức toát cả mồ hôi lạnh.

Dù cho tinh thần lực đã bị tiêu hao quá mức nghiêm trọng, nhưng cựu quân nhân vẫn cố gắng khống chế hai tay súng máy tại trạm canh gác, chỉ trong ba giây, tiếng đạn “bằng bằng bằng” bắn về phía chỗ cao của trạm, ngọn lửa lại bùng lên lần nữa.

Chiếc xe đột ngột phanh lại, Thiên Ý Dĩ lập tức lao xuống xe rồi nhanh chóng chạy đến trạm canh gác nhặt một khẩu M965 và một khẩu súng máy hạng nặng khác trên mặt đất, sau đó vội vàng lao lên xe.

Những người khác đều trợn mắt há hốc mồm nhìn mỗi tay của Thiên Ý Dĩ xách một đồ nặng vài chục kg rồi lại nhìn cánh tay nhỏ bé của bản thân, không hiểu sao lại cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Vì nhường chỗ cho khẩu súng máy, một nữ sinh tóc đuôi ngựa đổi vị trí ngồi trong thùng xe, cả người không nhịn được mà run bần bật, tử vong chỉ cách cô gái một khoảng cách nhỏ mà thôi.

“Đi!”

Thiên Ý Dĩ dùng sức đóng cửa xe lại, họng súng nhắm về phía sau, khoảng cách với đám vệ binh truy đuổi dần thu hẹp lại, bọn chúng chỉ cách các cô chưa đến 500 mét.

Khi chiếc xe lao về phía trước, Thiên Ý Dĩ nhanh chóng điều chỉnh lại tọa độ bắn rồi bóp cò với chiếc xe vũ trang truy binh phía sau.

Viên đạn pháo bắn ra phá tan không gian bay thẳng về phía chiếc xe vũ trang truy đuổi đầu tiên, một tiếng nổ “ẦM” vang lên, cả bầu trời tối đêm được thắp sáng bởi vô số ngọn lửa nở rộ, những chiếc xe phía sau không kịp phanh lại, hai ba chiếc vũ trang bị vụ nổ đánh bay, toàn bộ con đường lập tức bị phá hủy.