Đỗ Hữu: 【 hệ thống, cậu không nhận ra sao? 】
Hệ thống ủy khuất vô cùng: 【 người ta chỉ có nhiệm vụ thúc đẩy tình cảm giữa anh và tiểu thụ thôi, đối với việc ngoài tui chẳng biết tí gì.
】
Thật vô dụng.
Hệ thống: 【 từ từ ký chủ, tuy rằng chưa nói ra, nhưng anh cố ý cho tui nghe thấy phải không? 】
Thẩm Thần thấy Tiêu Điền Điền còn chủ động kéo tay người ta, khuôn mặt đen lại, muốn đi tới nhưng bị một cánh tay kéo lại, che ở trước người.
Đỗ Hữu: "Nói chuyện chút đi."
Thẩm Thần liếc anh một cái, "Tránh ra."
"Nếu anh tiếp tục qua lại với Tiêu Điền Điền, anh sẽ chết."
"Cậu uy hϊếp tôi?" Thẩm Thần không dao động, "Tránh ra!"
Âm thanh tranh chấp của hai người quá lớn, Tiêu Điền Điền đứng đằng trước nghe rất rõ, nỗi lòng chập trùng.
Cậu biết, Hữu là người sống nội tâm, trừ lúc cậu chết, thì sẽ không lộ cảm xúc với bất kỳ chuyện nào cả.
Cho dù là tình địch từ thế giới khác, Hữu cũng không để vào mắt.
Nhưng lúc này đây, có lẽ do cảm nhận được nguy cơ, vậy mà anh lại đi uy hϊếp Thẩm Thần.
Ngay lúc này Tiêu Điền Điền cảm nhận được một tia ngọt ngào.
Nhưng không muốn vì mình mà hai người xảy ra xích mích, không khỏi thống khổ mà nhắm hai mắt lại.
Lúc này, trợ lý Tiêu đăng ký xong quay trở lại.
Thấy tự nhiên nhiều thêm hai người thì hơi bất ngờ.
Người kia...!Không phải Thẩm tổng sao?
Tại sao hắn lại ở đây, tới tìm Đỗ tổng sao?
Cô thấy bọn họ ai bận việc nấy, không ai chú ý tới mình, ho nhẹ một cái, "Tôi đăng ký xong rồi."
Dứt lời, cả bốn người đều nhìn lại đây.
Tiêu Điền Điền trừng lớn mắt: Chẳng lẽ Hữu và Hạo Vũ không phải vì cậu mà đến?
Lúc này cậu mới chú ý tới cánh tay phải nhìn mất tự nhiên của Vưu Hạo Vũ, nó cứng đờ rũ bên người, mới đau lòng nói: "Hạo Vũ, anh bị thương sao?"
Vưu Hạo Vũ dựng lông lên, "Bà nó chứ, đừng có gọi tôi như vậy!"
"Hạo Vũ...!" Tiêu Điền Điền lại muốn khóc, "Tôi rất lo cho anh.
Không chỉ mất trí nhớ còn bị thương.
Anh đi vào thế giới này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì."
"..."
Vưu Hạo Vũ cảm thấy mình đã biết cậu ta là ai rồi, vừa là fan cuồng vừa có chứng suy tưởng.
Tuy rằng không biết trong đầu đối phương nghĩ gì, chắc là trong vọng tưởng của cậu ta, mình và cậu ta đã có một mối tình tha thiết sâu đậm.
Dây dưa với người này chính là lãng phí thời gian.
Vưu Hạo Vũ đưa tay ra hướng trợ lý Tiêu, "Đưa tôi."
Trợ lý Tiêu còn đang ngây người, nghe thấy lời này liền lập tức đưa giấy đăng kí qua.
Sau khi đại minh tinh lấy được giấy đăng kí, không quay đầu lại mà đi đến khoa cấp cứu.
"Từ từ, Hạo Vũ, tôi đi cùng anh." Tiêu Điền Điền rất lo lắng, muốn theo sau.
Nhưng còn chưa kịp đi đã bị túm lại.
Quay đầu nhìn, là Thẩm Thần.
Sắc mặt người đàn ông âm trầm, ẩn tức giận, "Cậu muốn đi đâu?"
Tiêu Điền Điền nôn nóng, "Buông ra, anh ấy bị thương."
Nghe vậy lửa trong lòng Thẩm Thần càng lớn hợ, "Thì sao, cậu và thằng đó có quan hệ gì?"
"Không liên quan tới anh! Chúng ta đã chia tay rồi, anh trở về tìm ánh trăng sáng của anh đi!" Tiêu Điền Điền giãy giụa.
Xung quanh còn mọc hai cái râu, Thẩm Thần không muốn bị người khác xem như khỉ diễn xiếc, hắn nắm Tiêu Điền Điền kéo đi.
Sức của Thẩm Thần rất lớn, thiếu niên vừa kéo vừa đá cũng không tránh thoát được.
Không còn cách nào khác, Tiêu Điền Điền chỉ có thể hướng bóng người đang đi mất hô lớn: "Hạo Vũ! Lần sau tôi sẽ tới tìm anh, anh phải sống cho tốt đó!"
Trong bóng đêm, bóng người thon dài nói: "Cút!"
Tiêu Điền Điền bị Thẩm Thần mang đi, Vưu Hạo Vũ thì rời đi một mình, chỉ còn lại trợ lý Tiêu chả hiểu gì cả.
Cô đang rất hỗn loạn.
Lúc đầu còn tưởng tổng tài nhà mình cùng tổng tài công ty kia có một chân, kết quả bây giờ lại nhảy ra một cậu trai.
Cậu ta là ai? Tại sao phải hủy CP của cô?!
Chẳng lẽ...!
Trong đầu trợ lý Tiêu chợt lóe ra điều gì đó, cô nhìn tổng tài nhà mình.
Đối phương vẫn chăm chú nhìn bóng dáng hai người kia, rất lâu chưa dời đi tầm mắt.
Chẳng lẽ cô sai rồi.
Không phải nhà mình có một chân với Thẩm tổng, mà là hai người là tình địch của nhau, tranh giành cậu trai kia.
Không không không, sao có thể.
Cậu trai kia vừa lùn vừa ốm, Đỗ tổng sao có thể thích cậu ta được!
Mà một giây sau, phần may mắn còn sót lại này cũng bị đập bẹp dí.
"Cô đi theo Vưu Hạo Vũ." Đỗ Hữu nói xong, đi về hướng Tiêu Điền Điền rời khỏi.
Trợ lý Tiêu như bị sét đánh giữa trời quang, cho đến khi bóng người tổng tài biến mất mới hồi thần.
Hằng ngày trên diễn đàn cô đều gửi tin nóng sốt, có rất nhiều người chia sẻ và bình luận.
Những người đó còn đang chờ mong mình mang tin mới ngọt ngào về, chẳng lẽ cô phải để cho những cô gái đáng yêu đó trải qua nỗi thống khổ của việc bị hủy CP sao?
Cô tháo mắt kính xuống xoa tay lên mặt, chờ tâm trạng tốt lên, sau đó đi nhanh theo đại minh tinh.
Không, thiệp hồng cô vẫn sẽ phát.
Muốn giả, thì phải giả cho giống như thật.
"Hắt xì!"
Đỗ Hữu lại hắt xì.
Hệ thống: 【 ký chủ, anh thật sự không bị cảm sao.
】
Đỗ Hữu sờ mũi: 【 hình như có người đang nhắc đến tôi.
】
【 éc, đó nhất định là tiểu thụ.
Cậu ấy đang chờ ký chủ đến giải cứu đó! Chúng ta phải nhanh lên.
】
"..."
Vừa rồi, Đỗ Hữu cũng do dự.
Thẩm Thần và Vưu Hạo Vũ đều là một phần của tiểu công, lúc này nên ưu tiên ai đây.
Nhưng nhìn Vưu Hạo Vũ giống như không quen biết Tiêu Điền Điền, cũng không như Thẩm Thần yêu say đắm cậu ta.
Bên nào nặng hơn bên nào thì Đỗ Hữu đã biết ưu tiên ai rồi.
Hệ thống thấy ký chủ nghe lời, rất vừa lòng.
Cảm thấy ký chủ rốt cuộc cũng hiểu được tấm lòng của mình.
Một buổi tối với tiếng ve.
Tuy đã tới tháng chín, trời đã mát hơn rất nhiều so với mùa hè, nhưng ve vẫn cứ kêu không ngừng nghỉ.
Cứ như thấy cuộc sống của mình không còn bao lâu nữa nên mới è cổ ra tấu một khúc nhạc tuyệt vời để đời nhớ mãi.
Nhưng riêng Đỗ Hữu thì thấy ồn chết khϊếp.
Từng ngôi sao sáng lượn lờ trên màn đêm.
Còn Thẩm Thần thì đang lôi lôi kéo kéo Tiêu Điền Điền ra cửa bệnh viện.
Cậu lúc đầu còn giãy cật lực, lúc sau thì càng ngày càng yếu.
Thẩm Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy đối phương hai mắt đỏ bừng, trừng mắt quật cường nhìn mình.
Không khỏi cảm thấy có chút buồn cười: "Khóc cái gì?"
"Tôi không có khóc!"
Thẩm Thần hừ nhẹ một tiếng, buông Tiêu Điền Điền ra.
Vào lúc đối phương xoay người chạy trốn, một tay đẩy đối phương va vào tường, tạo thành loại tư thế yêu thích - kabedon.
"Cậu vẫn cứ chọc giận tôi." Thẩm Thần chống cánh tay ở sát bên tai Tiêu Điền Điền, "Sau khi chia tay, tôi vẫn luôn kìm chế không được nhớ đến cậu.
Mà cậu, lại không đứng đắn chút nào mà ở bên thằng đàn ông khác."
Hắn lại nắm lấy cằm của thiếu niên, "Nói cho tôi, ngoại trừ hai người kia cậu còn qua lại với ai nữa không?"
Tiêu Điền Điền hít mũi, ủy khuất quay đầu qua một bên, "Không liên quan tới anh."
Lại là câu không liên quan.
Ánh mắt Thẩm Thần trầm xuống, nhìn chằm chằm người trong ngực, giống như chỉ có duy nhất người này trên đời.
"Cậu tát tôi hai lần.
Nếu người khác dám làm vậy với tôi, cậu biết bọn họ sẽ có kết thúc thế nào không?"
Tiêu Điền Điền cắn chặt môi dưới, không nói lời nào.
Nhìn dáng vẻ khiến người khác yêu thích của cậu, Thẩm Thần thở dài một tiếng, xoa khuôn mặt của người trước mặt.
Rõ ràng hắn nên tức giận.
Nhưng tại sao, ngay cả cái dáng đánh người của người này cũng làm hắn nhớ mãi không quên.
Tiêu Điền Điền thấy vẻ mặt biến hóa của hắn, liền biết tiến độ công lược sắp xong rồi, ở trong lòng yeah một cái.
Chuyện tiếp theo sẽ rất đơn giản, là kiểu muốn mà không được, yêu mà không nói, mở ra một hồi anh theo tôi chạy, chạy một hồi, tôi cuối cùng cũng tha thứ cho anh, chịu theo anh về nhà, hai ta HE.
Thẩm Thần lẩm bẩm: "Tôi nên làm gì với cậu mới tốt đây, cậu đúng là...!"
Ba chữ yêu tinh nhỏ còn chưa ra khỏi miệng, liền nghe một giọng nói quen thuộc chen ngang: "Có gấp không?"
Thẩm Thần nghe thấy thanh âm này liền nheo mắt, chậm rãi quay đầu, quả nhiên là Đỗ Hữu.
Không biết khi nào đối phương đã theo tới đây, đứng một bên nhìn.
Cảm xúc vất vả lắm mới hấp chín lại năm lần bảy lượt bị phá đám, Thẩm Thần không thể tiếp tục duy trì dáng vẻ ổn trọng được nữa: "Gấp, cút chỗ khác đi!"
"Hữu...!" Tiêu Điền Điền nhìn người đàn ông lạnh lùng này, trong lòng biết đối phương vì cậu mà đến.
Tuy đang vui sướиɠ, nhưng trên mặt cậu lại là không hiện gì, "Hữu, tại sao còn theo đến đây? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi không phải người anh từng biết."
Đỗ Hữu duỗi tay ra, "Qua chỗ khác nói chuyện đi."
Đây là muốn dẫn mình đi sao?
Tiêu Điền Điền lập tức hơi khẩn trương.
Chuyện này làm cậu nhớ tới bộ phim truyền hình trước kia mình từng xem.
Trên buổi lễ kết hôn giữa nữ chính và nam phụ, nam chính bỗng nhiên xuất hiện, lúc mọi người còn kinh ngạc, nam chính kéo nữ chính chạy mất trong tiếng la lớn của mọi người và tiếng chửi thề của nam phụ.
"Không, tôi không đáng!"
Một bên Tiêu Điền Điền lắc đầu, một bên nâng bàn tay nhu nhược không xương lên, tiện cho đối phương nắm lấy.
Nhưng mà tay Đỗ Hữu lại nắm lấy cánh tay đang kabedon của Thẩm Thần, kéo ra.
Thẩm Thần cũng cho rằng thằng nhóc này muốn kéo Tiêu Điền Điền đi, chưa chuẩn bị gì thì đã trực tiếp bị người kéo chạy.
Lảo đảo một cái suýt té ngã, vai trái đã được đỡ lấy.
"Đi thôi."
Đỗ Hữu cũng không quay đầu lại, lôi kéo người đi về phía trước.
Đi?
Thẩm Thần khϊếp sợ.
Thằng nhóc này điên rồi sao, tại sao lại nắm hắn.
Tuổi của đối phương so ra còn nhỏ hơn cả mình.
Mà mình, đường đường là một người đàn ông gia thế còn hơn chữ giàu, vậy mà trước mặt người khác bị người ta túm đi, đúng là mất hết mặt mũi.
Lấy tính cách hắn, tất nhiên không thể giống Tiêu Điền Điền vừa đấm vừa đá, chỉ trầm giọng nói: "Buông ra."
Một câu này người phía trước cũng không để lọt tai, mắt nhìn thẳng, chân nện bước.
Thẩm Thần thử giằng tay ra, nhưng sức của Đỗ Hữu so với hắn nghĩ còn lớn hơn nhiều.
Khi hắn càng giãy thì lực nắm càng mạnh.
Cuối cùng lực nắm mạnh tới mức hắn cảm thấy như xương mình đã nát cả rồi.
Đáng ghét.
Thẩm Thần nhíu mày.
Chờ dừng lại hắn nhất định sẽ cho thằng nhóc này đẹp mặt.
【 ký chủ anh làm gì vậy! Hình thể của hai người khác biệt lớn như thế, không đến mức nhìn lầm chứ?! 】
Nó ở trong đầu lớn tiếng ồn ào, Đỗ Hữu lại không trả lời.
【 ký chủ, ký chủ a a a a a! 】
Mà Tiêu Điền Điền bị bỏ lại một chỗ thì cánh tay vẫn đang nâng lên, cả người cứng đờ giống như bị hóa thạch.
Chắc là kéo sai người, chắc chắn.
Hay là...!
Cậu bỗng nhiên nghĩ Hữu lôi Thẩm Thần đi không phải vì ghen chứ?! Anh ấy muốn đánh nhau với người ta.
Không, không thể!
Hai người họ đều là người cậu yêu thương, không cần vì người như cậu mà đánh nhau.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tiêu Điền Điền hạ quyết tâm, liền đuổi theo.
Nhất định phải ngăn cản mới được.
Nhưng mà đi chưa được mấy bước, cậu dừng lại.
Hai người kia đi quá nhanh, tới cả cái bóng cũng không thấy.
Vậy, vậy đi bên nào bây giờ?
Bên kia, Đỗ Hữu lôi kéo Thẩm Thần, đi thẳng đến vùng phụ cận bệnh viện.
Chỗ này ít dân cư sinh sống, chỉ có cửa sổ trên cao mới có đèn sáng, chắc là có người không ngủ.
Dưới lầu, cành lá ở trong gió va vào nhau nghe xào xạc.
"Đủ rồi, cậu muốn dẫn tôi đi đâu?"
Đỗ Hữu thấy đi cũng xa rồi, buông tay ra.
Thẩm Thần cuốn tay áo lên, phát hiện nơi bị nắm vừa nãy xuất hiện năm vệt đỏ, ngoài cười nhưng trong không cười, "Kéo tôi tới chỗ này là muốn đánh nhau phải không?"
Mới vừa nói xong lời này, bờ vai của hắn đã bị ấn xuống, thân mình bị ép tới trước tường.
Sau đó, một cánh tay chống lên tường.
Bao hắn lại trong lòng.
Tư thế này quen thuộc ghê.
Có điều đây là tư thế hắn thường làm với người khác.
Người đàn ông nhà giàu họ Thẩm chưa bao giờ nghĩ trong quá khứ, hiện tại (và tương lai) rằng, bản thân mình có một ngày sẽ bị một người đàn ông kabedon!
Ngay cả tức giận cũng quên mất, hắn đực mặt ra.
Hệ thống: 【 ký chủ, anh cuối cùng tính làm gì! Bỏ tiểu thụ qua một bên tui còn chưa nói, kéo tiểu công lại đây làm cái gì? Còn kabedon, anh không thấy sai người rồi sao? 】
Nhưng mà thanh âm của nó đã hoàn toàn bị Đỗ Hữu che chắn.
Thẩm Thần lấy lại tinh thần, hoàn toàn không thể hiểu được chuyện đang diễn ra, nhăn mày lại, "Cậu làm cái gì."
Đỗ Hữu khó hiểu: "Không phải anh thích tư thế này sao, làm như này anh sẽ nghe tôi nói."
Ai nói tôi thích tư thế này!!
Thẩm Thần đang muốn nói lại, nhưng đột nhiên nhớ tới mình và Tiêu Điền Điền mỗi lần nói chuyện đều dùng tư thế này, giống như gián tiếp tố cáo Thẩm Thần là người thích chơi kabedon.
Đỗ Hữu thấy hắn không nói chuyện, cảm thấy còn thiếu gì đó.
A, là nắm cằm..