Chương 87

Tại thủ đô nước C.

Vào mùa hè, mưa to luôn đến rất nhanh, nhưng khi đi thì cũng chẳng để lại chút dấu vết nào.

Đêm khuya, trên đường chỉ còn vài người.

Cơn mưa kia tạnh lúc chạng vạng, nhưng vẫn cố nhiễu xuống vài giọt lất phất, liên miên không dứt.

Xe bus đang đến sân ga cuối.

Tài xế ngáp một cái, có chút mỏi mệt.

Lúc này bên trong xe đã không còn hành khách.

Chỉ chờ đến sân cuối là có thể về trạm, rồi ngày hôm sau cứ tiếp tục một vòng tuần hoàn như vậy.

Ở cách đó không xa có một bảng quảng cáo to.

Lúc này bảng quảng cáo sáng lên, nó là ánh sáng duy nhất trong đêm đen.

Nước mưa trên mái hiên sân ga cuồn cuộn lại, chảy dọc theo bên cạnh nhỏ giọt xuống dưới.

Tài xế thấy sân ga không có ai, cũng lười dừng.

Tốc độ xe không giảm, trực tiếp chạy qua.

Lốp xe cọ mặt đất, bọt nước văng khắp nơi.

"Xẹt —— "

Xe chạy ngang qua bảng quảng cáo —— lúc này, nơi sân ga đáng lẽ không có bóng người, lại đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Xe bus đi xa dần.

Lúc đầu tài xế còn có chút mệt mỏi, trong lúc ngẩng đầu một cách lơ đãng, liếc mắt một cái liền thấy một bóng người trên ảnh ngược kính chiếu hậu.

Tài xế rùng mình một cái.

Khoan đã, đây là chuyện gì? Vừa rồi rõ ràng không có người, người đó xuất hiện khi nào!?

Trong lúc nhất thời, các câu chuyện ma đêm khuya nảy lên trong lòng tài xế.

Cái đầu buồn ngủ của tài xế lập tức tỉnh táo hẳn, ngón tay nắm lấy tay lái, không dám quay đầu lại nhìn.

Đỗ Hữu đứng trước sân ga, nhìn mưa phùn liên miên không dứt.

Trên đầu có trần nhà che, không lo lắng bị mưa xối lên người.

Nhưng mà……

Anh liếc nhẹ mắt nhìn xe buýt đi xa, "Bị thấy rồi."

Trừ anh ra thì ở đây không có người thứ hai.

Nhưng lại có tiếng trả lời từ nơi nào truyền đến, "Không, không bị thấy đâu!"

Giọng nói cho thấy sự thiếu tự tin.

Đỗ Hữu không để bụng, không nhìn nữa, hỏi: "Em ấy ở đây?"

Hệ thống dào dạt đắc ý mà chống nạnh, "Không sai.

Vì không lãng phí thời gian, tui còn cố ý rơi xuống gần chỗ cậu ta nữa kìa!"

Từ cái đêm rời khỏi thế giới của Thẩm Thần, thì đã trôi qua nửa năm —— đó là thời gian của Đỗ Hữu.

Trong lúc đó, hệ thống rốt cuộc cũng dự trữ đủ tích phân.

Nó đã truyền anh qua nơi khác.

—— bởi vì không cẩn thận đưa sai chỗ, nên nó còn có cơ hội sửa lại.

Đương nhiên điều này cũng là hệ thống chột dạ mà ngẫm lại trong lòng, không dám nói cho ký chủ biết mình không đáng tin như vậy.

Nhưng giờ thì đêm khuya, ở trạm giao thông công cộng, rừng núi hoang vắng.

Đỗ Hữu thật sự nghĩ không ra ai có thể chạy ra chỗ này giữa đêm hôm.

Hệ thống mạnh miệng: "Radar truyền đi của tui sẽ không sai đâu, nhất định ở gần đây!"

Lúc này, một cơn gió lạnh thổi tới.

"Hắt xì ——!"

Đỗ Hữu hắt xì một cái

Hệ thống đột nhiên phát hiện cái gì, ấp úng nói: "Này, này ký chủ……"

Đỗ Hữu xoa mũi:?

"Không, không có gì!" Hệ thống rút lời nói lại, sửa lời: "Anh không được quay người lại!"

Có đôi khi càng không cho làm cái gì thì càng muốn làm, huống chi là lời của hệ thống.

Đỗ Hữu xoay người.

Hệ thống đưa tay Nhĩ Khang: "Không!!!"

Phía sau cũng không có gì, chỉ có một bảng quảng cáo.

Màn hình quảng cáo sáng lên, ánh sáng nhạt chiếu vào khuôn mặt Đỗ Hữu.

Lúc dựa gần thì có thể thấy cả lông tơ trên mặt.

Người trên quảng cáo, là người quen của Đỗ Hữu.

Phía bên phải còn có chữ ký, tuy rằng rồng bay phượng múa nhưng xem không hiểu lắm.

Đỗ Hữu nói ra tên người này: "…… Vưu Hạo Vũ."

Hệ thống thấy chuyện bị lộ, đại kinh thất sắc nói: "Ký chủ anh phải tin tưởng tui, tui tuyệt đối không nhầm giữa bảng quảng cáo và người thật đâu!"

Đại, đại khái là vậy.

Những lời này rất không có tự tin, mà câu tiếp theo lại cho thấy năng lực "khiêm tốn" của nó, "Ít nhất các anh ở cùng một thế giới.

Yên tâm đi ký chủ, tui đây liền sử dụng công năng định vị."

Đỗ Hữu khẽ hừ một tiếng.

Chờ, từ từ, ký chủ đây là khịt mũi coi thường nó sao!

Hệ thống bị một cú đả kích quá lớn.

Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng vang do lốp xe cọ mặt đường.

Sau một cái phanh gấp, một chiếc xe đen như muốn hòa vào đêm tối chậm rãi dừng lại.

"Từ từ, cậu muốn đi đâu?!"

Một giọng nam xa lạ.

Đỗ Hữu quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy một bóng người bước xuống từ chiếc xe.

Hình như mới vừa tham gia xong hoạt động gì đó, người mặc tây trang, tóc được làm một cách tỉ mỉ.

Giờ phút này lại không hề để ý bản thân đang đứng trong cơn mưa phùn, mặc cho hạt mưa đánh vào người, đầu vai bị dính ướt.

So sánh với lúc trước, khuôn mặt cũng không thay đổi gì.

Tóc dài hơn một chút, ước chừng tới bên tai.

Tóc mái dính vào mi, mặt mày hơi mang theo chút u ám.

Đôi đồng tử hổ phách trong đêm đen vẫn rất tỏa sáng.

Chẳng qua khi thấy rõ mặt Đỗ Hữu, sự u ám vốn sẵn khi sinh ra đó đã biến mất.

Khí chất tuy thành thục hơn rất nhiều, nhưng vẻ mặt đó giờ phút này thì đã không còn thành thục nữa.

"Tại sao lại không cầm dù theo? Thật là ——! "

Giọng nam kêu lên hồi nãy trực tiếp mang một cây dù từ ghế phụ xuống.

Vừa muốn căng dù cho nghệ sĩ nhà mình, lại bị né tránh.

Hoặc nói kà cậu hoàn toàn không để ý đến hắn, mà đi từng bước một về phía truoc.

Người đại diện đương nhiên cũng chú ý tới người lạ trước sân ga.

Nhưng chỉ cảm thấy nghi hoặc.

Từ khi ra mắt tới nay, hắn toàn quyền nắm giữ việc nghệ sĩ đi đâu làm gì trong tay, cũng biết luôn vòng bạn bè của nghệ sĩ.

Nhưng cho tới bây giờ cũng không biết Hạo Vũ quen biết người kia khi nào.

Hai người, một thì đứng ở sân ga, một đứng dưới đường.

Mưa còn đang rơi, làm đầu tóc cậu ướt hơn một chút, chúng mềm mại rũ xuống.

Cậu bước từng bước vào sân ga, đứng trước người Đỗ Hữu.

Hệ thống chống nạnh: 【 xem đi ký chủ, tin tui không sai phải không! 】

Đỗ Hữu đang muốn nói chuyện.

Giây tiếp theo, bàn tay bỗng bị nắm lấy.

Sức của đối phương rất lớn, như là đang muốn xác nhận, nắm chặt lấy tay anh.

Vưu Hạo Vũ gục đầu xuống, tầm mắt dừng ở nơi tay hai người giao nhau.

Xúc cảm quen thuộc, độ ấm quen thuộc.

Cậu vuốt theo hoa tay trong lòng bàn tay, cậu hạ khóe miệng, "…… Không phải ảo giác."

Đỗ Hữu cũng thấy tay đối phương.

Sau đó rút ra, trở tay nắm lấy đối phương.

Hai bàn tay càng thêm quyện nhau chặt chẽ.

Cảm nhận được cử động này, Vưu Hạo Vũ giương mắt, nhìn mắt Đỗ Hữu.

Như lúc thường ngày, con ngươi vẫn lãnh đạm như trước.

Ở đáy mắt đối phương, cậu có thể thấy chính mình.

"……"

Vưu Hạo Vũ cúi đầu, để trán mình lên vai đối phương.

Cậu từng tưởng tượng rất nhiều cảnh hai người gặp lài, cũng diễn thử vô số lần lời mình sẽ nói đó.

Thời gian chờ đợi quá dài, cậu cho rằng chính mình đã hoàn toàn chuẩn bị tốt.

Nhưng khi người đó không biết khi nào xuất hiện bên người mình, những trăm ngàn cảm tình mình nhấm nuốt đó không biết nên nói ra như thế nào.

Trong lòng cảm xúc muôn vàn, lời muốn nói cũng có rất nhiều.

Nhưng cuối cùng lại bị cậu ép xuống, chỉ thấp giọng nói một câu:

"Mừng anh trở về."

- HOÀN -

Edit: Cảm ơn vì đã theo dõi..