Đỗ Hữu thấy đối phương đột nhiên phản ứng lớn, hơi nghi hoặc, hỏi: "Muốn uống nước à?"
"Trên xe không có, tôi đi hỏi người quản lí." Nói xong, anh liền muốn đi xuống.
Nhưng mà lúc này tay anh bị nắm lại.
Bả vai đột nhiên ghìm xuống, đè trên lưng ghế.
Thân mình Đỗ Hữu dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua.
Vưu Hạo Vũ vẫn có vẻ không thể tin được, "Sao, sao anh lại ở đây?"
Đỗ Hữu: "Tới tìm cậu."
Nghe thấy những lời này, đầu tai Vưu Hạo Vũ bỗng chốc đỏ lên, rụt tay về.
Cậu không biết tại sao Đỗ Hữu lại đột nhiên tới tìm mình.
Hơn nữa vấn đề bây giờ là, chẳng lẽ mấy câu thổ lộ hồi nãy anh ấy nghe hết rồi sao? Rõ ràng lúc trước cậu nói muốn kết thúc, giờ lại bị người ta nhìn thấy mặt này, đúng là quá mất mặt.
Vưu Hạo Vũ bực bội cúi đầu, "Vừa rồi… Còn chưa tỉnh táo lắm.
Chỉ là đang nói nói mớ thôi, anh đừng để ý."
Đỗ Hữu đã rất nhiều lần từ chối cậu một cách rõ ràng rồi.
Cậu không muốn bản thân biểu hiện quá dây dưa, gây phiền cho đối phương.
Dừng một chút, lại nói: "Còn có nước, nó ở cái rương phía sau, anh muốn uống không? Em lấy cho anh."
Hàng ghế phía sau là chỗ để đồ, nó là cốp xe.
Cậu lấy hai bình, đưa một cái cho Đỗ Hữu.
"Cầm."
Tuy đang cùng nói chuyện với Đỗ Hữu, nhưng cậu không dám nhìn đối phương, trông có vẻ rất co quắp.
Đỗ Hữu nhìn hết vào mắt, cầm chai nước.
Anh không uống, mà chỉ nhìn Vưu Hạo Vũ.
Chắc là đối phương rất khát, mở nắp xong liền đưa lên miệng uống từng ngụm từng ngụm.
Bởi vì uống quá nhanh, có không ít nuớc không chảy kịp vào nên bị trào ra khóe miệng.
"Khụ khụ —— "
Kết quả là bị sặc.
Vưu Hạo Vũ như nhớ đến gì đó, duỗi tay lau sạch vệt nước, rồi đóng nắp lại, "Có chuyện gì sao?"
Trong tình cảm chỉ có một người đợi chờ, tuy rằng rất buồn, nhưng nó khiến cậu dần dần tiêu hóa được việc mình không được đáp lại.
Hiện tại Đỗ Hữu lại xuất hiện trước mắt cậu lần nữa, khiến trong lòng cậu sinh ra chút ảo tưởng h vô.
Đỗ Hữu để nước khoáng qua một bên.
Chuyện tiếp theo rất khẩn cấp, nhưng không có chuyện không nói hôm nay thì không được.
Lúc đầu, anh tính chờ cảnh quay bù trong phim của Vưu Hạo Vũ kết thúc, có nhiều thời gian rỗi hơn thì nói cũng được.
Nhưng khi nghe đại diện Ngô nói tình huống gần đây của Vưu Hạo Vũ, khiến anh không khỏi muốn qua đây nhìn một chút.
Loại cảm tình đối với Đỗ Hữu mà nói thì hoàn toàn xa lạ.
Cho nên khi đối phương hỏi anh đến đây có chuyện gì, chuyện anh có khả năng làm chỉ có nói hết chuyện ra.
Đỗ Hữu: "Tôi phải về nhà."
Nghe vậy, Vưu Hạo Vũ ngẩn ra: "Về nhà?"
Đỗ Hữu: "Lúc đầu, tôi nói nếu còn tiếp tục chuyện thì sẽ hợp thành một thể, còn nhớ không?"
Vưu Hạo Vũ: "…… Nhớ."
Đương nhiên nhớ rõ, hơn nữa ấn tượng khắc sâu.
Lúc trước, sự nghiệp ngã xuống đáy vực, là Đỗ Hữu giúp cậu.
Nhưng ngay lúc đó, chuyện này đối với cậu mà nói là quá sức tưởng tượng.
Cho nên cậu chỉ cho rằng Đỗ Hữu đang chơi mình.
Còn mục đích thật của anh là muốn quy tắc ngầm ……
Nghĩ đến đây, Vưu Hạo Vũ bất giác ho nhẹ một tiếng.
Thôi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.
Tóm lại, cậu cho rằng vấn đề đã được giải quyết xong cả rồi.
Hiện giờ nhắc lại, là bởi xảy ra biến cố gì sao?
Đỗ Hữu giống như lúc báo cho mấy người kia biết, anh thuật lại mọi chuyện cho cậu nghe.
Cuối cùng nói: "Cậu phải trở về thế giới cũ."
Tuy nói như thế, nhưng tình huống của Vưu Hạo Vũ đặc thù hơn mấy người khác nhiều —— cậu ta hoàn toàn không nhớ rõ chuyện mình xuyên qua.
Lần này cưỡng chế truyền trở về, có lẽ đối người này mà nói, nó so với đi đến một nơi xa lạ không khác là bao.
Hai chữ "về nhà" này, đối với Ryan hoặc Tần Qua mà nói có lẽ không tệ lắm.
Nhưng đối Vưu Hạo Vũ thì không như thế.
Có thể do cách xuyên qua của cậu khác với người khác.
Cậu không chỉ quên hết, mà còn có ràng buộc mới ở thế giới này.
Đối với Vưu Hạo Vũ, hai mươi mốt năm cuộc đời cậu ở đây, chứ không phải nơi gọi là thế giới《 ảnh đế 》.
Đỗ Hữu nói xong chuyện cần nói.
Một sự im lặng đè nặng trong xe, sự yên lặng này so với của Thẩm Thần chỉ có hơn chứ không kém.
Lúc mới đầu, con ngươi của Vưu Hạo Vũ còn có ánh sáng lóe lên.
Nhưng càng về sau thì cậu càng thêm yên tĩnh, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm đi.
Tiếp theo, cậu chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
Thật lâu sau, mới nói: " … Em biết rồi."
Đỗ Hữu tới tìm cậu không có khả năng xuất phát từ tình cảm cá nhân.
Chuyện này tất nhiên cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ đến đó lại là lời tạm biệt.
Trước kia cậu quá ngây thơ rồi —— chỉ cần làm nghệ sĩ dưới trướng Giải Trí Hân Văn là đủ.
Hiện giờ ngay cả điềi này cũng là hy vọng xa vời.
Vưu Hạo Vũ ngẩng đầu, lần thứ hai nhìn phía Đỗ Hữu: "Cuối tháng tới phải không?"
Cuối tháng 5 là thời gian Đại kết cục đến.
Đỗ Hữu gật đầu.
"Hiện tại là đầu tháng 5, nếu nhanh thì bộ điện ảnh này có thể hoàn thành.
Đôi tay Vưu Hạo Vũ bất giác nắm chặt: "Em chắc gần những ngày cuối."
Tuy rằng không biết có kịp không, nhưng anh muốn tận mắt nhìn bộ điện ảnh này được chiếu.
Đỗ Hữu: "Được."
Sau đó, hai người lại rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Vưu Hạo Vũ cong lưng, nhặt mũ lên, đội lên đầu, cậu hơi xoay vành nón vài cái.
Vưu Hạo Vũ nghĩ có vành nón che đậy, có thể che vẻ mặt của mình.
Cậu hỏi: "Chúng ta không thể gặp lại sao?"
Đỗ Hữu: "Có lẽ vậy."
Khuỷa tay Vưu Hạo Vũ chống đầu gối, ngón tay nắm vành nón.
"Em không có ký ức trước kia."
"Cho nên, dù anh nói em phải Về nhà, em cũng không có bất cứ cảm xúc nào."
Đỗ Hữu suy nghĩ, nói: "Ở thế giới kia cậu là Ảnh đế, so với ở đây còn nhẹ nhàng hơn."
Vưu Hạo Vũ bỗng chốc giương mắt lên.
"…… Nhưng nơi đó không có anh."
Cậu cật lực áp cảm xúc của mình xuống.
Một khi nghĩ đến chuyện mình không thể thấy Đỗ Hữu nữa, cảm xúc trong lòng liền giống như sóng nước mãnh liệt, không ngừng quay cuồng.
Cậu phải dùng sức rất lớn, mới có thể éo cảm xúc như sông nước phá đê này xuống được.
Cậu không để bụng bất cứ cái danh hiệu nào, cũng không thèm quan tâm cái nhìn của người khác.
Dù Đỗ Hữu không có bất kỳ một tình cảm đặc biệt nào với mình, nhưng chỉ cần có thể nhìn anh, vậy cũng đủ rồi.
Mà hiện tại ngay cả chuyện này cậu cũng không có được.
"Em không muốn rời khỏi anh."
Lúc nói những lời này, tiếng cậu đã mang vài phần nghẹn ngào, và sự cố gắng không khóc nấc lên.
Đỗ Hữu: "……"
Trong bốn người thì Vưu Hạo Vũ là phản ứng mạnh nhất.
Đỗ Hữu nghĩ, vươn tay, nắm lấy vành nón đối phương.
Sau đó nhẹ nhàng gỡ ra.
Có lẽ là không nghĩ tới đối phương sẽ làm hành động này, Vưu Hạo Vũ hơi giật mình một, cậu dường như quên mất phải ngăn cản, cứ như vậy trơ mắt nhìn đối phương.
Đỗ Hữu chỉ gỡ mũ ra một nửa, liền bất giác dừng lại.
Chần chờ vài giây, hỏi: "Cậu khóc sao?"
Vưu Hạo Vũ lúc này mới hoàn hồn, đột nhiên ngẩng lên, mũ lưỡi trai cũng theo đó rớt xuống.
Cậu chỉ đành nâng cánh tay mình lên, che mặt lại.
"Đáng ghét, đừng nhìn em!"
Thật ra cậu không khóc, chỉ là cảm xúc mất khống chế nên hốc mắt đỏ lên.
Trong xe khá tối, Đỗ Hữu chỉ có thể thấy đôi mắt màu hổ phách lập lòe ánh nước bên trong.
Vưu Hạo Vũ dựa lưng ghế, tránh tầm mắt Đỗ Hữu.
Không biết tại sao ở trước mặt người khác cậu có thể căng da mặt mình ra, có mắng thế nào cũng không đau không ngứa.
Nhưng chỉ có trước mặt Đỗ Hữu, phòng tuyến tâm lý của cậu lại rất dễ vỡ.
Cậu không muốn dùng cái này để làm đối phương đồng tình, nó sẽ chỉ làm cậu cảm thấy mất mặt cùng nan kham.
"Anh nhìn nhầm rồi."
Đợi cảm xúc bình thường rồi Vưu Hạo Vũ mới bỏ tay xuống, nhưng vẫn không dám nhìn Đỗ Hữu.
Cậu ghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Trên phim trường, đám người bận rộn tới lui.
Vì đến gần với thời hạn, bọn họ ai cũng căng thẳng, không muốn gây ra lỗi nào nữa.
"Em … "
Trong tiếng của Vưu Hạo Vũ có chút giọng mũi, "Em không sao, em sẽ về."
Cuối tháng 5, thời gian không đến một tháng, ngoại trừ phải hoàn thành công việc cuối cùng, cậu còn phải về gặp người nhà.
Cậu không biết liệu sau khi mình đi rồi, người thế giới này có quên cậu hay không.
Chẳng lẽ quên luôn sự hiện diện của cậu từ trước đến nay sao.
Tầm mắt Đỗ Hữu hạ xuống, mũ lưỡi trai sau khi bị cởi thì nằm lăn trên sàn xe.
Anh khom lưng nhặt mũ lên.
Sau đó vươn tay đội lên đầu Vưu Hạo Vũ lần nữa.
Thân mình Vưu Hạo Vũ cứng đờ.
Đỗ Hữu: "Nếu xong sớm trước cuối tháng thì gọi tôi."
Nói xong, anh liền đi xuống xe.
Người đại diện vẫn luôn chờ ở gần đó.
Thấy Đỗ tổng xuống xe, vội lại đón.
"Đỗ tổng …… "
Đại diện vừa định lên tiếng thì thấy sắc mặt anh không tốt lắm, hỏi: "Anh làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?"
Lúc đến còn tốt mà, chẳng lẽ ……
Trong đầu người đại diện hiện lên một khả năng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía xe bảo mẫu.
Không phải là thằng nhóc Vưu Hạo Vũ kia nói gì đó làm tổn thương người ta chứ? Bình thường dữ với mình còn chưa tính, sao lại có thể giận kim chủ của cậu ta chứ, đúng là làm loạn mà!
Người đại diện Ngô: "Anh đừng để mấy lời cậu ta nói trong lòng.
Cậu ta nói chuyện nhiều lúc không suy nghĩ, anh đừng để bụng."
Đỗ Hữu:?
Đỗ Hữu: "Cái gì?"
Ế, không phải sao?
Người đại diện Ngô sững sờ ở tại chỗ.
Đỗ Hữu không tiếp tục để ý đại diện nữa, xoay người đi ra ngoài.
Đúng là anh cảm thấy hơi không ổn, giờ anh phải tự hỏi nguyên nhân mình không ổn đã.
Bộ điện ảnh hừng hực khí thế được chế tác.
Đồng thời, việc tuyên truyền sẽ được tổ chức sớm trong thành phố.
Tuy nói đã qua nửa năm, nhưng khi tin tức Vưu Hạo Vũ muốn tham diễn bộ điện ảnh này tuôn ra, vẫn khiến cho lượng lớn quần chúng ăn dưa chú ý.
Vốn Weibo của Vưu Hạo Vũ do giải trí Hoàng Quan quản lý, sau khi Vưu Hạo Vũ rời đi cũng đã đóng băng.
Mà hiện giờ, Giải Trí Hân Văn mới mở một tài khoản weibo mới, vẫn luôn không ai biết, chỉ có ít ỏi mấy chục vạn fans —— bao gồm rất nhiều acc clone.
Nhưng sau khi bộ điện ảnh tuyên truyền, khiến cho tài khoản weibo hẻo người ấy lập tức nổ mạnh.
Ăn dưa, anti-fan, thuỷ quân chen chúc tới, ở phía dưới bàn tán.
Số fans thì ngắn ngủn mấy ngày đột phá trăm vạn.
【 ê từ từ tui không nhìn lầm chứ? Vưu Hạo Vũ không phải là ca sĩ bao cỏ chỉ biết bán mặt thôi sao, vậy mà đi diễn?? 】
【 không phải đã lăn khỏi giới giải trí rồi sao, giờ lăn về thế này? 】
【 khoan đã, chị đây có một suy đoán khá lớn mật thế này.
Đội trưởng TODAY Lan Thiên gần đây đang chuyển nhà, tấn công ngành điện ảnh.
Bộ điện ảnh đó cũng sắp chiếu rồi.
Chẳng lẽ đây là cố ý? 】
【 bạn phía trên tỉnh táo lại đi, bộ điện ảnh của Lan Thiên vốn là phim tình cảm hài kinh phí thấp, sao so được với đại chế tác của đạo diễn Vương.
Cho dù thêm nghệ sĩ có scandal tham diễn thì cũng đừng đặt hai cái ngang hàng.
】
【 bản thân tôi vẫn luôn kính trọng đạo diễn Vương, cũng thưởng thức tác phẩm và phẩm tính làm người của ông.
Nhưng không nghĩ tới hiện tại ông cũng sa đọa rồi, vì nhiệt độ mà dùng nghệ sĩ có vết nhơ.
Bộ điện ảnh này tôi tuyệt đối sẽ không đi xem.
】
【 tui sẽ chờ ngày bộ phim này đại thắng phòng vé (khịt mũi) 】
Mà cái bình luận nằm top cao về đạo diễn Vương kia cũng được chính chủ trả lời.
Đạo diễn Vương: 【 bạn bè còn chưa ai đánh giá nhân phẩm của tôi, bạn là cái củ cải gì? Chỉ có thể nói là đáng tiếc, bộ điện ảnh này cũng không phải chỉ chiếu cho mình bạn xem.
】
Tính tình của đạo diễn Vương từ trước đến nay luôn không dễ chọc, đừng nói là một kẻ không ai biết trên mạng, ngay cả bên đầu tư ông cũng mắng được.
Ban đầu, kiểu tính tình này mà chui vào thì chỉ có hài.
Bất đắc dĩ là tác phẩm của đạo diễn Vương đạo vượt qua thử thách, ngay cả người khó tính cũng thích, hấp dẫn không ít fans.
Một bộ phận fans của đạo diễn Vương cũng không chú ý nhiều đến mấy tiểu sinh lưu lượng, thấy thần tượng của mình đứng ra nói chuyện, lập tức bọn họ cũng về phe Vưu Hạo Vũ, phất cờ reo hò động viên dưới weibo ông.
Đồng thời, mấy fan còn sót lại của Vưu Hạo Vũ thấy cái weibo tuyên truyền đó thì cảm thấy mở mày mở mặt.
Nhưng không dám quá trương dương, chỉ có thể cẩn thận để lại vài lời dưới Weibo của idol.
【 duy trì bộ điện ảnh của anh! 】
【 tốt quá anh không từ bỏ, anh rốt cuộc đã trở lại rồi QAQ 】
【 fan sự nghiệp chảy cả đống nước mắt vì cảm động đây này.
Vất vả lắm mới kết thúc hợp đồng với cái công ty hút máu kia, kết quả lại ký với một công ty nhỏ, vốn đang có chút lo lắng.
Nhưng không nghĩ tới anh mai danh ẩn tích lâu vậy thì ra đang làm cú chuyển mình, Hạo Vũ tiến lên! 】
Dư luận có tốt có xấu, cơ bản mỗi thứ chiếm một nửa.
Nhưng dù thế nào, đây không thể nghi ngờ là kiếm về một đống nhiệt độ, giúp các rạp chiếu phim không ít.
Sau đó, chờ tới tuần thứ năm bộ điện ảnh nhiều người trông mỏi mắt này rốt cuộc cũng chiếu.
- -------
Edit: tui ko biết nhiều về cbiz nên một số chỗ có thể sai, mong các bạn thông cảm.
Chương trước và chương này có lẽ nghĩa 1 số chỗ ko đúng, bạn nào biết thì nói tui sửa..