Thang máy chậm rãi lên tầng cao nhất.
Đỗ Hữu cảm thấy kỳ lạ, làm sao mà Tần Qua biết được.
Vừa nãy anh ngồi nói chuyện với Thẩm Thần trong xe không mở cửa sổ, nhưng nếu dựa gần cửa, nói không chừng có thể nghe tiếng.
Anh lại không cảm nhận được có người ở gần, nhưng trước mắt đây không phải chuyện quan trọng nhất.
Mặc kệ Tần Qua nghe từ đâu, nếu đã biết rồi thì không cần nói lại nữa.
Đỗ Hữu: "Không chỉ tôi, cậu cũng phải về."
Tần Qua cười, "Anh về cùng em sao?"
Đỗ Hữu lắc đầu, "Tôi về thế giới khác."
Hệ thống nói với anh như vậy.
Nghe vậy, Tần Qua dời mắt, cậu nhìn về phía mấy con số đỏ đang nhảy nhót ở trên.
"Cùng nhau trở về thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Đỗ Hữu ngẩn người: "Cái gì?"
"Tiếp tục ở đây thì sẽ Hợp thành một thể." Tần Qua quay sang nhìn anh, "Không thể cùng em đi một thế giới sao?"
Dựa theo cách nói của hệ thống, chỉ có thế giới này thì "Đại kết cục" mới xảy ra.
Cho nên theo lý mà nói, cho dù bọn họ cùng đến một thế giới nào đó, thì cũng sẽ không "Hợp thành một thể".
Hệ thống hoảng loạn bổ sung: 【 nói thì nói vậy, nhưng đâu ai biết trước nguy hiểm sẽ xảy ra lúc nào, vẫn nên tách ra đi.
】
Bởi vì nó không xác định được rốt cuộc bên hệ thống chủ có giữ lại chiêu cuối gì không.
Nếu mọi người đều hoà thuận vui vẻ dắt nhau đi chỗ nào đó, thời gian lại vừa lúc, ai biết được có bị hợp thể hay không, như thế mất nhiều hơn được.
Đỗ Hữu đem những lời hệ thống nói thuật lại cho Tần Qua.
Tần Qua im lặng trong chốc lát, hỏi: "Mấy cái này là ai nói cho anh?"
Đột nhiên bị cue, hệ thống bất giác khẩn trương.
Từ trước đến nay, nó chưa bao giờ để lộ bản thân trước mặt người ngoài.
Thậm chí lúc trước khi trói định ký chủ, nó còn phải giải thích sự tồn tại của mình cho ký chủ nữa.
Cho đến nay, những tình báo mà ký chủ nói ra đều thông qua sự tìm kiếm của nó, cũng không ai nghi ngờ tại sao ký chủ lại biết những việc này.
Nhưng Tần Qua thì khác, người này từ nhỏ đã lớn lên cùng Đỗ Hữu, cho nên cậu ta biết rõ "Bản thân" Đỗ Hữu không biết những việc này.
Huống chi trong khoảng thời gian này cậu ta luôn ở bên Đỗ Hữu, Đỗ Hữu đột nhiên biết mấy thông tin nóng hôi hổi này, Tần Qua nhất định đã đoán ra ký chủ có con đường thu thập tin tức khác.
Tần Qua cũng không nghi ngờ Đỗ Hữu, mà cậu nghi ngờ một người khác: "Người kia có thể tin không?"
Hệ thống hoảng loạn: 【 ký chủ, anh mau nói cho cậu ta đi! Nói cho cậu ta biết bức tường quan hệ hữu nghị cách mạng của chúng ta có bao nhiêu kiên cố! 】
Đỗ Hữu: "……"
Đỗ Hữu: 【 tin cậu được không? 】
Hệ thống: 【 anh! 】
Tuy mới đầu nó đúng là lừa gạt ký chủ thật, nhưng lúc sau nó thật sự đã đào tim đào phổi, móc họng móc gan, chịu thương chịu khó.
Thế mà đến bây giờ ký chủ lại không tin nó.
# Hàn diệp phiêu linh vẩy đầy mặt, ngô chủ phản nghịch thương tổn lòng ta # *
Hệ thống không khỏi xướng một câu.
Đỗ Hữu: 【 giỡn thôi.
】
Mặt hệ thống hiện vẻ u oán.
Đỗ Hữu nhìn phía Tần Qua, "Để cậu ấy nói cho cậu nghe vậy."
Tần Qua híp mắt: "Người ở đây?"
Hệ thống chỉ cảm thấy ánh mắt kia giống như xuyên thấu ký chủ, thẳng tắp nhìn mình, bất giác thân thể nó run lên, cảm thấy sợ hãi: 【 nè ký chủ, tui hơi sợ cậu ta.
】
Đỗ Hữu: 【 sợ cái gì? 】
Hệ thống co rúm lại: 【 anh không cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn như muốn ăn thịt người sao? 】
Đỗ Hữu: 【 cậu không có thực thể thì sợ gì.
】
Giọng hệ thống mang theo tiếng khóc nức nở: 【 hệ thống chủ cũng không có thực thể còn bị quật chết máy, tui nhu nhược bất lực như này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?! 】
Lúc này, thang máy vang lên một tiếng "Ting", lúc không ai hay đã đến tầng cao nhất rồi.
Ngoài thang máy truyền đến tiếng người tới ồn ào.
Giờ là lúc gần tan tầm, mấy nhân viên đứng chờ trước thang máy, cười hi hi ha ha nói chuyện với nhau.
"Này có thấy poster phim mới của đạo diễn Vương chưa?"
"Đạo diễn Vương?" Người bên cạnh lặp lại một lần, sau đó lập tức phản ứng lại, "Ui, thấy rồi.
Lần này hình như dùng nghệ sĩ có scandal, bị mắng nhảy lên hot search ngồi rồi kìa."
"Cậu ta tên gì nhỉ…… Vưu Hạo Vũ đúng không? Năm trước vẫn còn là lưu lượng, hiện tại lâu không thấy, ai ngờ còn có khí thế lắm."
Nghe đồng nghiệp nói, người nam bên cạnh lắc đầu, "Ầy, bạn đây không hiểu rồi.
Nếu là thế thì ai còn chửi cậu ta.
Mấy phim điện ảnh của ông Vương đấy tuy hay, nhưng có bao giờ chịu marketing đâu.
Lần này dùng người như vậy chắc là muốn xào nhiệt độ thôi."
Nhân viên nam đó mải nói nên không chú ý đến người trong thang máy.
Vừa tính vào đã bị đồng nghiệp kéo lại.
Nhân viên nam hơi lảo đảo, suýt nữa té ngã, còn chưa kịp mở miệng thì thấy vẻ mặt đồng nghiệp không ổn lắm.
Quay đầu nhìn, thì thấy Đỗ tổng đứng trong thang máy, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lúc nghỉ ngơi thì nói chuyện không tính làm gì.
Chỉ là tùy tiện nói chuyện ở đây thì trông giống như bọn họ rất nhàn rỗi.
Đồng nghiệp bên cạnh nghiêm trang chào: "Chào Đỗ tổng!"
Nhân viên nam ban nãy cũng vội vàng nói theo: "Chào Đỗ tổng!"
Đỗ Hữu có nghe hai người này nói chuyện với nhau.
Lúc thường anh cũng không để ở trong lòng, nhưng lúc này lại cảm thấy…… kỳ lạ.
Nghệ sĩ có scandal sao?
Đây là đánh giá của người bình thường với Vưu Hạo Vũ.
Nhân viên trong công ty nói còn tương đối nhẹ, vào lúc nghiêm trọng nhất kia thì tất cả mọi người đều chửi rủa.
Số ít fans còn bảo vệ Vưu Hạo Vũ thì đều bị xem là tà giáo, bốn hướng trào phúng.
Cái gọi là vết nhơ của nghệ sĩ, trong ánh mắt thế tục của mọi người cũng không sai.
Đỗ Hữu nói với Tần Qua: "Đi văn phòng."
Khi ra thang máy, Đỗ Hữu gật đầu với kia hai người kia, tính là chào hỏi.
Hai người nhìn theo Đỗ tổng rời đi thì cảm thấy lòng bất ổn, hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ có phải nói gì đó không nên nói chọc Đỗ tổng giận không?
Vào văn phòng.
Trước cửa sổ sát đất là hoàng hôn bao phủ đất bằng.
Sắc cam ấm xuyên qua cửa kính chiếu lên thảm, tạo thành một dải lụa vàng óng ánh.
Đỗ Hữu đang muốn bật đèn, lại nghe thấy người phía sau nói: "Vừa nãy anh không vui sao?"
Đỗ Hữu khựng tay, quay đầu nhìn Tần Qua.
Cậu đi theo sau anh, vẻ mặt không chút thay đổi, trên miệng luôn có nụ cười.
Không vui?
Đỗ Hữu: "Làm gì có không vui."
Tần Qua: “Phải không?"
Cậu không tính dây dưa chuyện này.
Đỗ Hữu: "Tiếp tục chuyện lúc nãy thôi."
Đỗ Hữu: "Hệ thống."
Bị ký chủ kêu tên, hệ thống tuy sợ nhưng không thể không lên tiếng.
"Tui, tui đây."
Trong phòng chỉ có hai người, cũng không còn nơi nào để ẩn nấp.
Nhưng lúc này lại có thanh âm thứ ba phát ra.
Mày Tần Qua hơi khó thấy mà nhíu một chút.
"Nó ở…… Trong cơ thể anh?"
Hệ thống cảm thấy nếu bây giờ nói phải thì phỏng chừng sẽ bị gϊếŧ chết ngay lập tức.
Hệ thống: "Đừng nói kiểu ái muội vậy! Tui chỉ ở trong biển ý thức của ký chủ thôi."
Giọng Tần Qua bỗng bén nhọn lên, Tần Qua nâng tay, phủ lỗ tai mình, "Ồn quá."
Hệ thống lập tức im miệng.
Đỗ Hữu tỏ vẻ tán đồng, "Đúng là ồn thật."
Hệ thống khóc không ra nước mắt.
Tần Qua chậm rãi bỏ tay xuống, "Nói cách khác, trong khoảng thời gian trước cho tới nay, thứ này vẫn luôn theo anh?"
Cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tắm rửa, rồi ngủ cùng nhau.
Hệ thống cảm nhận được cảm giác nguy cơ ập đến, "Cậu, cậu đừng nghĩ nhiều.
Tui chỉ là máy móc thôi, cậu đừng xem tui như con người chứ."
Tần Qua hơi cong khóe môi, "Mấy thứ quấn lấy anh ấy đa số đều không phải người."
Hệ thống: Úi!
Hệ thống: "Tui, tui thật sự……"
Đỗ Hữu đánh gãy cuộc đối thoại: "Hai người đang nói gì vậy?" Không phải muốn giải thích ngọn nguồn câu chuyện sao?
Hệ thống cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, nó gà con mổ thóc gật đầu, "Đúng đúng đúng, cậu muốn biết gì thì hỏi đi.
Tui biết cái nào thì sẽ nói, không giấu diếm nửa chữ."
Tần Qua xoay đầu, tầm mắt dừng trên cửa sổ sát đất, đôi mắt nâu vì thế mà nhiễm chút sắc cam.
Cậu nhẹ nhàng thở dài một hơi, rồi nhìn về phía Đỗ Hữu —— hoặc là nói nhìn sự tồn tại trong thân thể đối phương.
"Vậy thì, chuyện thứ nhất." Tần Qua nói, "Chờ sau khi Hố đen biến mất, mi có tiếp tục việc Truyền đi không?"
Chờ sau khi "Hố đen" biến mất?
Hệ thống sửng sốt một chút, tiếp theo lập tức hiểu ý của Tần Qua.
Đại kết cục có giới hạn thời gian, trước khi kỳ hạn đến thì các tiểu công ở chung với nhau sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng chờ đại kết cục qua đi thì cái nguy hiểm đó sẽ biến mất.
Đến lúc đó, cho dù bọn họ muốn đoàn tụ thì cũng không có vấn đề gì.
Nhưng cái khó là tích phân nó có đủ hay không.
Cả "Tiểu thụ được thế giới yêu quý" muốn làm thì cũng cần tích phân.
Trải qua khoảng thời gian lắng đọng này, hệ thống đã tích lũy được số điểm nhất định, nhưng chờ truyền đi bốn người bao gồm ký chủ, thì phỏng chừng điểm sẽ về không.
Vậy thì lúc sau còn có thể giúp ký chủ xuyên qua hay không? Câu trả lời là có thể, nhưng cần thời gian.
Chỉ là bấy nhiêu điểm tích phân thôi, nó mất gần hai năm mới tích lũy được.
Tuy rằng sau khi ăn cắp số liệu hậu trường của hệ thống chủ, hiện tại nó có thể dùng cách đưa nhiệm vụ để kiếm điểm.
Nhưng ký chủ khẳng định không muốn làm.
Hệ thống ấp úng, đem toàn bộ chuyện ra nói.
Nó không dám có điều giấu diếm.
Tuy rằng không có căn cứ, nhưng nó luôn cảm thấy Tần Qua có thể nhìn thấu hết thảy.
Nếu dám nói dối hoặc che giấu, phỏng chừng giây tiếp theo nó sẽ bị cắt bởi năng lực đối phương mất.
Đỗ Hữu cũng là lần đầu tiên nghe thấy những lời này: "Nhiệm vụ?"
Hệ thống đáng thương vô cùng: "Ký chủ, anh chớ trách tui không nói.
Bởi vì theo lời anh thì anh sẽ lơ tui."
Đỗ Hữu: "Là nhiệm vụ gì?"
Hệ thống do dự, sau một lúc lâu mới nói: "Giống với nhiệm vụ lúc trước ấy."
Trước kia ký chủ sắm vai "tổng tài bá đạo" đi quyến rũ Tiêu Điền Điền.
Mà lần này còn muốn sắm vai nhân vật khác đi công lược vai chính thế giới.
Nói cách khác là cùng loại nhiệm vụ hệ thống chủ phát cho Tiêu Điền Điền.
Này cũng không có biện pháp khác, dù sao cũng là dữ liệu download từ hệ thống chủ.
Đỗ Hữu im lặng một lát, nói: "Đổi đề tài đi."
Hệ thống nói khá mơ hồ, Tần Qua cũng không rõ hai người đang nói cái gì.
Thấy Đỗ Hữu không muốn nói nữa cũng không truy hỏi.
Ít nhất cậu đã biết một việc.
Cho dù Đỗ Hữu đi thế giới khác —— trải qua thời gian tích lũy, khi cái thứ kêu là "hệ thống" này tích lũy đủ rồi sẽ lần thứ hai truyền Đỗ Hữu đi.
Tần Qua đi vài bước lên trước, đứng yên trước mặt Đỗ Hữu.
"Em sẽ trở về tận thế."
"Nhưng anh……" Tay cậu đưa ra sau, hơi nghiêng đầu, "Lúc sau có về không?"
Sau khi cái gọi là "Đại kết cục" qua thì trở về bên cạnh em đi..