Dù cho Đỗ Hữu nói anh thích vẻ hòa bình của thế giới này, cậu vẫn cảm nhận được đâu đó tình cảm của anh về thế giới cũ.
Nơi ấy dẫu bất kham và khổ sở thế nào, thì nó cũng là nơi anh sinh ra và từng sống.
Giọng Vưu Hạo Vũ ấm ách: "Nếu anh muốn đi, em cũng……"
Đỗ Hữu: "Cậu muốn theo tôi về tận thế?"
Vưu Hạo Vũ gật đầu.
"Nơi đó rất nguy hiểm."
Đỗ Hữu cảm thấy nếu Vưu Hạo Vũ thật sự theo mình trở về, cho dù có anh bảo vệ, phỏng chừng mấy ngày là chịu không nổi.
"Hơn nữa cậu phải ở lại đây, làm ảnh đế."
Vưu Hạo Vũ ngẩn ra, tiện đà bật cười.
Bộ điện ảnh đầu tiên còn chưa chiếu mà anh ấy đã nghĩ xa thế rồi.
"Tôi sẽ không đi.” Đỗ Hữu cúi đầu, nhìn đôi tay đang nắm lấy mình, "Tôi thích nơi này." Nếu có thể, anh muốn mãi mãi ở lại đây.
Tuy rằng không biết còn có thể ở bao lâu.
Hệ thống không biến mất, chứng minh còn có chuyện chưa hoàn toàn giải quyết được.
Tuy rằng nó không nói gì cả.
Nhưng ít ra cho tới lúc đó anh vẫn sẽ ở đây.
Đỗ Hữu cảm giác Vưu Hạo Vũ ngồi gần hơn một chút, đùi dựa gần đùi anh.
Thân thể hai người gần sát, gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ đối phương.
"Em muốn mình luôn bên anh."
Đỗ Hữu nghe Vưu Hạo Vũ nói, rồi bàn tay đối phương trượt xuống, nắm tay anh.
Sau đó, năm ngón giao nhau.
Từ góc độ của Đỗ Hữu, vừa lúc có thể thấy lỗ tai đỏ bừng của người trước mặt.
Màu đỏ lan tràn kéo dài tới cổ, sắc màu ấy chui vào cổ áo, trông không thấy bóng dáng.
Tóc ngắn sát da đầu, người bình thường có lẽ sẽ thấy sợ, vì tạo hình này như tội phạm đang cải tạo lao động.
Nhưng Đỗ Hữu thì không có cái khái niệm này.
Anh hỏi: "Ý cậu là, vẫn luôn làm bạn trai tôi."
Cằm Đỗ Hữu vừa hay ở gần lỗ tai Vưu Hạo Vũ, khi dựa vào bên tai nói chuyện, khí nóng phun ra làm thân mình đối phương hơi run một chút.
Nhưng ngay cả như vậy, Vưu Hạo Vũ vẫn quay đầu đối diện với đôi mắt Đỗ Hữu, "Đúng, em không muốn mối quan hệ này chỉ kéo dài một lúc."
Cậu đang khẩn cầu, ngay từ đầu cậu đã rõ lòng mình.
"Em muốn ở bên anh.
Sau đó, không chỉ là nắm tay...!"
Đây là lần đầu Vưu Hạo Vũ nói với người ta mấy câu thế này, nên có chút vụng về, cũng có chút nói năng lộn xộn: "Em muốn chạm vào anh nhiều hơn nữa.
Sau đó cũng hy vọng anh cũng … Chạm vào em nhiều hơn."
Mặt hai người rất gần nhau, hơi thở quẩn quanh đối phương.
Đỗ Hữu có thể ngửi thấy mùi hương trên người đối phương.
Hương chanh nhàn nhạt, hình như cậu vẫn luôn dùng loại sữa tắm này.
Chạm vào nhiều hơn?
Đỗ Hữu hỏi: "Cậu muốn giao phối với tôi?"
Bầu không khí lãng mạn tan thành mây khói trong phút chốc.
Vưu Hạo Vũ không ngờ lại quay về câu chuyện lúc bắt đầu.
Cậu ảo não bỏ tay Đỗ Hữu ra.
Có thể là hai từ gần nghĩa với nhau, nhưng nó không phải.
Kết quả lời thổ lộ của mình vẫn bị đối phương xem như không có chuyện gì.
Lúc này, cậu nghe anh nói: "Tôi sẽ suy nghĩ."
Nghe vậy, Vưu Hạo Vũ quay đầu nhìn.
Đỗ Hữu vẫn đang nhìn cậu, vẻ mặt băng sơn vạn năm không đổi, mà giờ phút này lại nhu hòa vài phần.
Hai người không nói gì nhìn nhau, lại phảng phất như hiểu hết thảy.
Mu bàn tay Vưu Hạo Vũ đυ.ng nhẹ vào chóp mũi, che nửa khuôn mặt phía dưới, quay đầu qua một bên, "Em biết rồi."
Đầu tai cậu đỏ bừng.
Trong anime, đôi nam nữ chính nắm tay đi dưới hoàng hôn.
Mây lưu luyến nơi chân trời, tựa như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Ở hiện thực, ánh nắng ấm áp xuyên qua tấm màn cửa sổ, rọi lên thân mình hai người.
Cùng lúc đó.
Xe đã tới bên ngoài khu biệt thự.
Trợ lý Đổng đang chuẩn bị quay đầu xe, bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi.
Trợ lý thả chậm tốc độ xe, mang tai nghe lên, chuyển cuộc gọi.
Nghe xong, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
"Được, tôi biết rồi.
Tôi sẽ báo cho Thẩm tổng."
Cuộc nói chuyện nửa phút liền kết thúc.
Thẩm Thần nghe câu cuối thì nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
Trợ lý Đổng làm trợ lý của tổng tài, điện thoại cũng kết nối với nhiều phòng ban, mỗi ngày đều phải tiếp rất nhiều cuộc gọi.
Mà người gọi lần này là giám đốc của một phòng ban trong công ty.
Trước mắt, Thẩm thị đang đẩy mạnh một hạng mục, có một vấn đề nghiêm trọng đã xảy ra, mà người phụ trách hạng mục đó đã không thể gánh vác nổi trách nhiệm nữa rồi.
Tổng tài công ty hợp tác đã đến công ty mình ngồi đợi Thẩm tổng ra mặt, cùng nhau đàm phán chuyện lần này.
Trợ lý Đổng thông báo việc này cho Thẩm Thần.
Lúc chưa tiến vào khu biệt thự, trợ lý giảm tốc độ về thấp nhất, nghe xem ý tổng tài mình thế nào.
Nghe xong chuyện, Thẩm Thần im lặng.
Chuyện trước mắt là ưu tiên công việc, hay là ưu tiên tình cảm cá nhân đây.
Hắn đã hẹn với Đỗ Hữu rồi.
Huống chi đối với Thẩm Thần, so với đi xử lý công việc, hắn càng muốn đi gặp Đỗ Hữu.
Nhưng tình huống lần này rất bất ngờ, cần phải có cấp trên của công ty ra mặt.
Bên hợp tác cũng đã tới rồi.
Nếu Thẩm thị không thể cho một người có chức vị tương đương đi họp bàn, thì sẽ khiến đối phương cảm thấy không được tôn trọng, cũng cho thấy không quan tâm chuyện phát sinh lần này.
Ba Thẩm mẹ Thẩm đều không nói gì, việc này bọn họ không thể quyết định thay con trai được.
Nhưng ba Thẩm thấy con đang rối rắm, vẫn nhắc nhở: "Ba có thể xử lý việc này."
Nghe thấy lời này Thẩm Thần nhìn ông ba nhà mình.
Ba đã gần 60 rồi.
Nhưng do biết bảo dưỡng nên nhìn bề ngoài cùng lắm chỉ đầu 40, tinh thần vẫn còn rất minh mẫn.
Hơn nữa ba trên danh nghĩa là chủ tịch Thẩm thị.
Cho dù ông ra mặt cũng không có gì không hợp.
Nhưng đã nhiều năm tinh thần và năng lực của ông toàn đặt vào nhà hàng.
Dù kinh nghiệm có phong phú tới đâu, đối mặt với tình huống bây giờ của công ty —— ông cũng không rõ lắm.
Muốn hiểu rõ thì cần phải đưa ra phán đoán chuẩn nhất, còn phải mất một khoảng thời gian để hiểu vấn đề.
Nếu Thẩm Thần có lý do đặc biệt không thể tới, như việc bị thương không thể tham dự chẳng hạn.
Nhưng hiện tại lại không phải.
Hắn có nên vì tình cảm cá nhân mà đẩy hết việc cho ba không? Tầm mắt Thẩm Thần chếch sang, nhìn phía ngoài cửa sổ.
Tốc độ xe thật sự rất chậm.
Khu biệt thự tạo thành một dãy dài, trôi về phía sau.
Đỗ Hữu ở nơi đó, ở nơi cách chỗ này mấy trăm mét thôi.
Hắn không nhìn nữa.
"Thần Thần, cứ như vậy đi." Mẹ Thẩm nhịn không được khuyên nhủ, "Ba con cũng nói sẽ giúp con rồi, con đừng rối rắm nữa."
Thẩm Thần: "……"
Thẩm Thần: "Con biết rồi."
Trợ lý Đổng nghe thấy lời này, cho rằng Thẩm tổng cuối cùng vẫn quyết định đi đến nhà Đỗ tổng, xoay tay lái chuẩn bị quẹo trái.
Thẩm Thần: "Đi công ty."
Lời vừa nói ra, ba người trong xe đồng loạt sửng sốt.
Trợ lý Đổng nhịn không được hỏi: "Thẩm tổng, đi công ty phải không?"
"Cần tôi nói lại lần nữa?" Thẩm Thần nhíu mày.
Trợ lý Đổng hoảng loạn đáp: "Tôi, tôi biết rồi."
Cuối cùng, chiếc xe chỉ còn cách nhà Đỗ Hữu mấy trăm mét đã quay xe, nó chạy lên đường lớn, chạy như bay về phía trung tâm thành phố.
Ngoài cửa sổ, phong cảnh dính thành một vệt dài.
Thẩm Thần mở laptop, bắt đầu xử lý công việc.
Vừa rồi trợ lý Đổng báo tin giám đốc phòng ban cũng đã gửi đại khái tình hình qua rồi.
Hắn nhìn lướt qua, suy tư một lát, liền lập tức trả lời.
Không thể lựa chọn tình cảm cá nhân.
Nếu làm như vậy thì chuyện sẽ giống mấy tháng trước.
Bởi vì quá để ý Tiêu Điền Điền, mà mặc kệ công việc, dẫn đến mọi chuyện rối tung lên.
Kết quả ngày đó Thẩm Thần không tới.
Đỗ Hữu nhận được tin nhắn, đối phương nói sơ một chút về tình hình lúc đó, nói là công ty đột nhiên xảy ra vấn đề.
Đỗ Hữu tỏ vẻ đã biết.
"Xin lỗi." Giọng điệu đầu kia điện thoại mang theo sự xin lỗi, "Rõ ràng là tôi chủ động hẹn cậu."
Đỗ Hữu: "Không sao."
Người kia dừng một chút, nói: "Về phần đồ ngọt, xong việc tôi sẽ kêu người đưa đến công ty cậu.
Có rảnh thì gọi tôi."
Rất nhanh sau đó đã đến buổi tối.
Ban đêm, không khí như được tẩm nước, thấm lạnh.
Đỗ Hữu nằm ở trên giường, anh mơ một giấc.
Mơ thấy lúc mình còn ở tận thế.
Từ sau khi gặp được Tần Qua, anh không ngừng hồi tưởng về ký ức trước kia.
Những đoạn ngắn ấy như thủy triều ập đến, như từng mảnh trò chơi ghép hình, không ngừng thêm vào ô trống quá khứ, cho đến hoàn chỉnh.
Đỗ Hữu mở mắt ra.
Ánh vào mi mắt chính là trần nhà quen thuộc, chăn bông khô ráo mà mềm mại đắp trên người.
Khác với ánh sáng chói mắt ở thế giới cũ.
Thế giới này hằng ngày đều ngập nắng, nắng cũng rất ôn hòa.
Anh không khỏi ngồi dậy, chăn bông cũng thuận theo đó trượt xuống.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ lắc qua lắc lại, phát ra âm thanh máy móc cùm cụp.
Hiện tại đã gần rạng sáng, dưới lầu truyền đến tiếng ô tô vang.
Đỗ Hữu cảm thấy khát nước, bèn xuống giường.
Trên tủ đầu giường đặt một chén nước, không nóng, đã lạnh rồi.
Anh cầm lấy uống một ngụm.
Hệ thống đang lúc ngủ đông, nó không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Tiếng động cơ không dừng lại, hình như còn đang ở dưới lầu.
Đỗ Hữu đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn ra một nửa.
Chiếc ô tô đó ngừng trên đường lớn.
Không lâu sau xe chạy đi mất.
Không có đèn xe chói mắt, ánh sáng lập tức trở nên rất tối, chỉ còn ánh sáng từ đèn đường ở mấy mét đằng trước.
Người đứng phía dưới không lập tức vào nhà, ngược lại cậu đã biết có người đang nhìn, giương mắt trông lên.
Đỗ Hữu đứng ở cửa sổ lầu hai, bốn mắt nhìn nhau.
Dáng hình Tần Qua chìm trong bóng tối, nhìn không rõ đang có cảm xúc gì.
Đồ mặc trùng với màu áo khoác, cậu để tay trong túi.
Giấc mơ ban nãy của Đỗ Hữu là lúc cuối cùng trước khi hai người chia lìa —— là ký ức cuối cùng khi anh còn con người.
Có lẽ nói con người không quá đúng.
Thân là thực nghiệm thể, mãi mãi sẽ không được thừa nhận là con người.
Bóng dáng cậu nhóc trong mơ khá giống với Tần Qua của hiện tại.
Trong phòng không bật đèn, bởi vậy theo lý thuyết thì người dưới lầu chỉ có thể thấy một bóng người, cũng trông không rõ là ai.
Nhưng Tần Qua lại dường như đoán được, giơ tay chỉ trên không, làm một cái khẩu hình.
Đỗ Hữu không hiểu.
Sau đó trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng "Tik tik".
Điện thoại anh run lên.
Điện thoại đặt ở tủ đầu giường.
Đỗ Hữu đi qua cầm lên, người gọi là Tần Qua.
Đỗ Hữu nhấn nghe, đặt bên tai.
"Chào buổi tối, còn chưa ngủ sao?"
Âm giọng ôn nhuận của đối phương xuyên qua điện thoại truyền tới, như dán ở bên tai nói chuyện.
Đỗ Hữu một lần nữa đi đến bên cửa sổ, đối phương vẫn đứng ở chỗ đó, trong tay cầm điện thoại, mắt nhìn bên này.
Hai người cứ như vậy đối diện nhau, nói với nhau qua điện thoại.
Đỗ Hữu: "Vừa rồi mới dậy." Dừng một chút, hỏi: "Cậu mới về sao?"
Đầu kia điện thoại cười khẽ: "Anh đang quan tâm em sao?"
Đỗ Hữu chỉ là đang hỏi thăm.
Không nghe câu trả lời, Tần Qua cũng không để ý, nói: "Hôm nay bị giáo sư kêu ở lại, giúp ông chút chuyện."
Đỗ Hữu "À" một tiếng, "Sớm nghỉ ngơi đi."
Tần Qua im lặng trong chốc lát, hỏi: "Người kia còn ở nhà anh không?"
Đỗ Hữu:?
"Tối hôm đó em thấy Bạn trai anh."
Tần Qua ngẩng đầu nhìn bóng đen bên cửa sổ, mặt mày hơi cong, lại không thấy ý cười.
Đỗ Hữu: "Còn ở."
Lần thứ hai Tần Qua rơi vào im lặng.
Thật lâu sau mới nói: "Tại sao anh lại quen nó?" Giọng điệu của cậu ở câu này không khác lắm với câu trên.
Đỗ Hữu: "…… Vì lời hứa." Nhưng sau khi được Thẩm Thần giáo dục qua, anh cũng hiểu làm như vậy không tốt lắm.
Tần Qua không nói gì.
Cậu xem camera, tất nhiên rõ ràng mọi chuyện.
Từ trước đến nay anh luôn là người ở thế bị động, mà tên kia lại ra tay quá mạnh mẽ, mới có thể khiến anh mơ hồ đồng ý chuyện này.
Tần Qua: "Dù đối tượng là ai, anh cũng đồng ý sao?"
Đỗ Hữu: "Cái gì?"
"Nếu em cũng muốn, vậy anh có chịu không?" Giọng nói không nghe ra cảm xúc.
A?
Đỗ Hữu không hiểu lắm.
Ý Tần Qua là muốn anh thử quen với cậu sao? Nhưng đây là chuyện không thể giữa hai người không yêu nhau.
Nhưng anh và Tần Qua là anh em —— ít nhất trong mắt Tần Qua, anh là "Anh trai".
"Em trai" có thể đưa ra mong muốn này với "Anh trai" sao?
Đỗ Hữu: "Tại sao?"
Tần Qua không trả lời câu hỏi của anh.
Đỗ Hữu qua cửa sổ nhìn xuyên ra ngoài.
Đối phương cúi đầu, từ góc độ này nhìn không rõ cảm xúc của cậu thế nào.
Đầu kia điện thoại vẫn luôn không nói chuyện.
Nếu không phải người dưới lầu không đi, Đỗ Hữu còn cho rằng cuộc gọi đã ngắt.
Lúc anh tính nói thì rốt cuộc cũng nghe thấy giọng cậu.
"Xuống dưới được không?" Giọng điệu nói chuyện có chút kỳ quái.
Giống như sự ôn nhu thường ngày, nhưng lại như đang giả bộ, nghe rất cứng.
"Em muốn thấy anh, anh trai."
Đầu kia điện thoại truyền âm thanh loạt xoạt.
Vài phút sau Đỗ Hữu xuống dưới lầu.
Trên người còn mặc áo ngủ, chỉ khoác một áo khoác mỏng.
Trong khoảng thời gian này anh có gặp Tần Qua thì đều là ở công ty, thái độ đối phương cũng không khác gì mấy.
Vậy nên lúc cậu nói muốn gặp, Đỗ Hữu chỉ cảm thấy bất ngờ, không hiểu rốt cuộc Tần Qua đang suy nghĩ gì.
Từ trước đến nay anh đều không hiểu.
Mở cửa, đối phương đang đứng ở vệ đường, bên cạnh là đèn đường kiểu Châu Âu thời xưa.
Ánh đèn nhạt màu chiếu xuống sợi tóc hơi xoăn của cậu.
Ngẫu nhiên có gió phất qua khiến vài sợi tóc giơ lên, rồi hạ xuống.
Khi anh mở cửa, tầm mắt đối phương dừng trên mặt đất, không biết đang nhìn cái gì.
Nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu nhìn sang.
Hình như Tần Qua không có ý muốn vào, Đỗ Hữu liền đi ra ngoài, đứng yên trước mặt cậu.
"Lạnh không?" Tần Qua nhìn anh.
So với ban ngày, độ ấm buổi tối đúng là thấp hơn nhiều, nhưng không tới mức lạnh, mặc áo khoác thì cảm giác khá mát mẻ.
Đỗ Hữu lắc đầu.
Tuy là như thế, Tần Qua vẫn như cũ nắm tay anh, để năm ngón đan xen rồi bỏ vào túi áo khoác.
Thật ra làm vậy cũng không tác dụng gì, nhiệt độ cơ thể Tần Qua so với nhiệt độ mà Đỗ Hữu bắt chước còn thấp hơn, không giống con người.
Tuy nói cái gốc của Tần Qua cũng không phải người.
Huống chi còn mang bao tay da màu đen, trừ xúc cảm lạnh lẽo, thì không còn gì khác.
"Anh không lạnh.” Đỗ Hữu rút tay ra.
Tần Qua lúc này không miễn cưỡng anh, chỉ nhìn tay Đỗ Hữu: "Em không được sao?"
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt miêu tả thân thể Đỗ Hữu, một tấc rồi lại một tấc.
Từ bắp chân đến đùi, từ bụng đến xương quai xanh đang phơi ra ngoài.
Cuối cùng ngừng ở mặt Đỗ Hữu.
"Tại sao anh lại chiều nó nhiều như vậy?"
Tần Qua tiến lên một bước, khoảng cách hai người lập tức kéo gần.
Đôi mắt nâu hai như có ánh sáng lập lòe, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Đỗ Hữu: "Anh thích nó?"
Đỗ Hữu: "……"
Anh hỏi lại: "Thích là gì?"
Tần Qua: "Thích như tình cảm của em đối với anh."
Lúc này lại vòng về vấn đề ban đầu.
Đỗ Hữu rất nghi hoặc, "Đây là một chuyện sao?"
Tần Qua: "Với em mà nói, chính là một chuyện."
Từ khi sinh ra chỉ có hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Nếu đúng như Đỗ Hữu nói anh em là duy nhất, thì bọn họ là anh em.
Nếu Đỗ Hữu nói người yêu là duy nhất, thì cậu chính là người yêu của anh.
Điều này không xung đột với nhau.
Dù là ai, cậu cũng muốn mình là duy nhất của anh.
Bởi vì anh ấy cũng là duy nhất của cậu.
Đỗ Hữu tránh đi ánh mắt nóng rực của Tần Qua, lui về phía sau một bước.
Suy nghĩ, nói: "Tôi cảm thấy cậu đang trộn lẫn hai thứ tình cảm ấy vào nhau."
Tần Qua giống anh, cùng sinh hoạt ở tận thế, không ai dạy dỗ bọn họ cách ứng xử bình thường thế nào.
Sau khi vào thế giới này, Đỗ Hữu cảm thấy m mình hiểu được một ít, nhưng cũng không thể hiểu hoàn toàn.
Anh muốn tìm ra một cách giải thích hợp lý cho Tần Qua.
"Vấn đề này của cậu gọi là hội chứng chim non" Anh vắt hết óc mới nhớ ra cái danh từ.
Tần Qua lẳng lặng nhìn anh.
Nghe vậy chậm rãi gục đầu xuống.
Sợi tóc theo hành động của cậu rơi xuống, hơi che đôi mắt lại.
"Anh cái gì cũng không hiểu."
Đỗ Hữu bị nghi ngờ: "……"
Một cơn gió chợt thổi qua, phất lên quần áo hai người.
Một chiếc lá rụng bay xuống, nó loạng choạng rồi nhẹ nhàng hạ cánh ở đỉnh đầu Đỗ Hữu.
Tần Qua giương mắt, vừa lúc thấy cảnh này: "Trên đầu."
Cậu nâng tay lên, phủi chiếc lá rụng xuống dưới.
Chiếc lá khô vàng bay xuống theo cái phủi tay, tầm mắt Đỗ Hữu bị nó hấp dẫn mà nhìn.
Bắt lấy chiếc lá rụng, Tần Qua cũng không lùi lại, mà là đỡ bả vai Đỗ Hữu, vòng ra phía sau.
"Đừng nhúc nhích, còn có côn trùng."
Thường thì trên lá cây sẽ có một số con côn trùng nằm bò.
Đỗ Hữu cũng không sợ sâu.
Nghe vậy giơ tay như muốn phủi đi thì tay lại bị nắm lấy
Tần Qua: "Em giúp anh không để nó chui vào quần áo."
Có lẽ do con côn trùng đó nhỏ khó thấy, Tần Qua đến sát hơn.
Đỗ Hữu cảm giác đầu bị vỗ nhẹ một chút, như là phất cái gì đi.
Sau đó bên tai cảm thấy hơi ngứa, là sợi tóc hơi xoăn.
Giây tiếp theo sau cổ chạm vào một cái đó lạnh lẽo và mềm mại.
Thứ gì đấy?
Đỗ Hữu quay đầu lại nhìn thì Tần Qua đã buông tay ra, lui về phía sau.
Đỗ Hữu không rõ mà sờ phía sau cổ.
Vừa rồi xúc cảm kia rất xa lạ, anh không biết nó là cái gì.
Nếu hệ thống hiện tại tỉnh, phỏng chừng nó sẽ phát ra tiếng thét chói tai, rồi nói cho ký chủ biết vừa rồi Tần Qua hôn trộm anh.
Nhưng hệ thống còn đang ngủ đông, hơn nữa ngủ rất sâu.
Tần Qua mở tay ra: "Xong rồi anh, sâu đã không còn."
Trên mặt Tần Qua vẫn mang nét cười như ngày nào.
Nhưng dưới đáy mắt hình như có chút cô đơn.
"À, cảm ơn." Đỗ Hữu bỏ tay xuống.
Lúc này truyền đến tiếng cửa nhà mở, có người đi ra.
Đỗ Hữu theo tiếng nhìn lại, thấy Vưu Hạo Vũ không biết đi khi nào đã đi ra, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn bọn họ..