Chương 36

Đỗ Hữu cởi đai an toàn, nói tạm biệt với Thẩm Thần.

Nhưng mà lúc xuống xe, cánh tay bất thình lình bị túm lại.

Đỗ Hữu quay đầu nhìn.

Thẩm Thần cũng không biết mình muốn làm gì, rụt tay lại, "Không có gì, đi xuống đi."

"Tạm biệt." Đỗ Hữu mở cửa xe, hình như nghĩ đến cái gì đó, "Nếu Tiêu Điền Điền lại đến tìm anh, nhớ phải nói cho tôi."

"……"

Chỉ nói cái này thôi sao.

Thẩm Thần nghiêng đầu: "Biết rồi."

Sau khi Đỗ Hữu đi xuống, thì thấy Vưu Hạo Vũ đứng ở cách đó không xa cũng nhìn sang bên này.

Thấy Đỗ Hữu xuống xe, đôi mắt hơi sáng lên, đi lại đây.

Người trong xe không có ý muốn chào hỏi với Vưu Hạo Vũ, trực tiếp nổ động cơ chạy về phía trước.

Thời điểm Vưu Hạo Vũ đi tới, tầm mắt hướng chỗ đầu xe.

Nhưng ánh sáng quá tối, cửa sổ xe lại dán kính mờ, nhìn không rõ bên trong là ai.

Nhưng mà cậu cũng không để ý.

Tùy ý liếc mắt một cái, lực chú ý liền chuyển hết lên người Đỗ Hữu.

Thẩm Thần từ trong xe nhìn ra, thấy đôi mắt màu hổ phách của người đó nhìn chằm chằm Đỗ Hữu.

Lớn lên không xấu, dù sao cũng là nghệ sĩ lăn lộn trong giới giải trí.

Nhưng mà……

Chỉ là một thằng nhóc.

Thẩm Thần không nhìn nữa.

Xe chạy đường tắt, bò từ từ lên đại lộ.

Lúc đi hai mình, lúc về thui thủi, quãng đường giống nhau, nhưng cảm giác không giống.

Về đến nhà, mới vừa mở cửa, thì thấy ba mẹ đi lên đón, "Tình hình thế nào?"

Thẩm Thần xụ mặt, "Gì cơ?"

"Là nghệ sĩ nhỏ kia đó, trông thế nào, có tính uy hϊếp không?" Mẹ Thẩm hỏi.

"Không biết, không nói chuyện."

"Đến trước mặt người ta rồi thì phải nói dăm ba câu chứ."

Thẩm Thần xoa giữa mày, "Ba mẹ, hai ngươi đừng làm phiền con nữa.

Con mới vừa chia tay, chưa nghĩ đến chuyện này đâu."

Nghe vậy, hai vợ chồng nhìn nhau.

"Nhưng mà……" Mẹ Thẩm đau lòng nói, "Vậy mẹ không nói nữa.

Thần Thần, con đi nghỉ đi."

Thẩm Thần "Ừ" một tiếng, đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, quay người đóng cửa lại.

Cũng không bật đèn, mặt úp lên gối, lặng im vài giây.

Khí lạnh xuyên qua cửa sổ, trong phòng rét lạnh giống như hầm băng.

Hắn cảm thấy mình rất thất bại, thân mình trượt xuống, tay bưng kín khuôn mặt.

Đêm dài, một tia sáng xẹt ngang trời, lập loè trông rõ.

Tại sân bay quốc tế trong nước, một chuyến bay đáp cánh.

Thời gian này, chỗ chờ chuyến bay vẫn đông nghẹt người.

Tiêu Điền Điền chạy đua với thời gian để trang điểm và phối quần áo, phi lại đây.

Cậu không giống những người nhà đang đứng canh giữ ở cửa ra kia, mà nhìn như không có cảm xúc gì đứng ở phía ngoài.

Bởi vì cậu biết, dù cậu ở đâu X vẫn sẽ tìm ra.

Trong đám người chợt truyền đến một trận ồn ào.

Một cậu trai thân hình cao lớn bước ra.

Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, ngũ quan chuẩn tỉ lệ vàng, không hề có khuyết điểm.

Cậu trai toàn thân kín mít, còn mang bao tay da màu đen.

Đôi ngươi màu nâu hơi chút ánh vàng, khóe mắt cong cong như đang mỉm cười.

Quanh thân lại tỏa ra khí chất lãnh đạm.

Khiến cho mấy người khác đang kéo rương đi ra cũng không dám lại gần.

Một vòng người cỡ một mét được tạo ra xung quanh cậu trai.

Mọi người khe khẽ nói nhỏ.

"Trời ơi, là minh tinh nào vậy?"

"Không thể nào.

Đẹp cỡ này không thể không thấy trên TV được!"

"Minh tinh quốc tế phải không? Lết lại đây mau, bà đây phải chụp một bức lấy le với chị em mới được."

Tiêu Điền Điền nghe bọn họ nói, nở một nụ cười thõa mãn.

Tuy rằng không phải khen mình.

Nhưng sớm thôi X sẽ tới bên cậu.

Đến lúc đó, những ánh mắt ngạc nhiên và hâm mộ đó sẽ tụ trên người mình.

Cậu vẫn không nhúc nhích, không muốn mình lộ vẻ nóng vội.

Cậu trai sau khi đi ra thì nhìn trái phải, hình như đang tìm gì đó.

Ánh mắt của Tiêu Điền Điền xuyên qua đám người, bám lên người cậu ta.

Cậu rất tin tưởng, đối phương chắc hẳn cũng cảm nhận được sự tồn tại của mình.

Thanh niên xác định được cửa ra thì mau chóng kéo rương hành lý ra ngoài.

Tiêu Điền Điền: Ê???

Chẳng lẽ không nhìn thấy mình?

Mắt thấy người nọ càng đi càng xa, Tiêu Điền Điền rốt cuộc nhịn không được nữa, ba chân bốn cẳng đuổi theo.

Chân của X dài hơn cậu nhiều, cậu đi một bước bằng người ta đi hai bước.

Tiêu Điền Điền bình thường không có rèn luyện cơ thể, chờ đuổi kịp đã thở hồng hộc.

Tuy rằng lúc đầu muốn một cuộc gặp tự nhiên hết sức có thể, nhưng mắt thấy mình sắp bị bỏ lại, rốt cuộc nhịn không được gọi một tiếng:

"A Qua!"

Thanh niên nghe thấy liền dừng bước, quay đầu nhìn.

Khi thấy Tiêu Điền Điền, con ngươi màu nâu hơi cong lên.

Nhìn thấy Tần Qua cười với mình, Tiêu Điền Điền rốt cuộc an tâm.

Vừa rồi quả nhiên là không nhìn thấy mình.

Cậu lấy tay sửa tóc, bước lại gần.

Giờ này khắc này, giống như có một bó lớn đèn tụ quang chiếu lên người cậu.

Môi đỏ khẽ mở: "Anh đến rồi."

Giây tiếp theo, X hẳn sẽ bỏ va li xách tay xuống, ôm chặt lấy cậu.

Tiêu Điền Điền hơi hơi nâng cằm lên, lộ ra cổ thiên nga thon dài, chờ đợi khoảnh khắc kia đến.

Nhưng Tần Qua chỉ mỉm cười như cũ, nhìn cậu: "Sao em biết vậy, anh không nói cho em mà."

Tiêu Điền Điền ngẩn ra.

Đây là đang chất vấn cậu sao? Đúng là Tần Qua lần này về rất bất ngờ, cũng không có nói cho mình biết.

Đáng ra cậu không biết mới đúng, nhưng tại sao lại chất vấn cậu.

Nhưng đối mặt một người đẹp trai, Tiêu Điền Điền vẫn có một lòng khoan dung rất lớn.

"Em chờ không kịp, nên mới mỗi ngày chạy lên đây." Tiêu Điền Điền rụt cổ, đôi mắt hồng hồng giống một con thỏ nhỏ, "Anh giận sao?"

Tần Qua không nói chuyện.

Không lâu sau, dời tầm mắt, "Không."

Tần Qua không hứng thú lắm.

Tiêu Điền Điền thấy thái độ Tần Qua lãnh đạm, giống như dáng vẻ lúc bọn họ vừa gặp mặt lần đầu tiên, liền hơi bất an.

Cậu đi lên vài bước, tha thiết nói: "Anh còn chưa tìm được nơi ở phải không? Hay là ở nhà em trước rồi mới đi tìm phòng……"

Nói còn chưa dứt lời, Tần Qua liền đánh gãy lời cậu: "Đêm nay anh ở khách sạn sân bay."

Bị từ chối lần nữa.

Tiêu Điền Điền ngây ngẩn cả người.

Người này không chỉ không nói cho cậu lịch trình chuyến bay, ra tới cửa còn không nhìn, bây giờ mình chủ động mời còn từ chối.

Tất cả đều y như dự đoán.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?!

Thậm chí hiện tại Tần Qua còn không muốn đi cùng cậu, chỉ lo kéo rương hành lý đi.

Có một ngọn lửa bùng cháy trong lòng Tiêu Điền Điền.

【 hệ thống! 】 tròng mắt cậu như muốn bắn ra máu【 sử dụng Sửa lỗi cốt truyện! 】

Âm thanh máy móc của hệ thống chủ vang lên: 【 kiến nghị ký chủ không nên sử dụng.

Lực tinh thần của người này rất mạnh, có khả năng sẽ bị phản lại.



Lúc này Tiêu Điền Điền hoàn toàn không nghe khuyên bảo: 【 nhanh lên! 】

Từ trước đến nay hệ thống luôn đặt ý nguyện của ký chủ lên hàng đầu —— ánh sáng màu hồng liền hiện lên.

【 khởi động công năng sửa lỗi.



Tần Qua dừng bước.

Đôi mắt Tiêu Điền Điền gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, thở hổn hển.

Tần Qua nghiêng đầu nhìn lại đây.

Trong đôi mắt kia là tình yêu mà Tiêu Điền Điền quen thuộc.

Tiêu Điền Điền rốt cuộc an tâm.

Quả nhiên, chỉ cần có hệ thống chủ ở.

Mặc dù ngẫu nhiên có lỗ hổng, thì cũng có thể theo ý cậu mà sửa lại.

Cậu khẽ mở đôi môi đỏ: "Này, cùng nhau về nhà đi, A Qua?"

Tần Qua buông rương hành lý, xoay người đi đến trước mặt Tiêu Điền Điền.

Tiêu Điền Điền thẹn thùng nâng tay phải lên, muốn dắt tay đối phương.

Nhưng mà giây tiếp theo cằm đã bị nắm lấy.

Không giống với kiểu nắm cằm bá đạo của Thẩm Thần.

Lực nắm này vô cùng lớn, gần như muốn vặn gãy luôn cằm của Tiêu Điền Điền.

Miệng của Tiêu Điền Điền không khép lại được, cậu nghe được tiếng răng rắc của xương luôn rồi.

Đâu còn vẻ thẹn thùng nữa gì nữa, cậu khϊếp sợ mà trừng mắt nhìn.

"Cậu đã làm gì tôi?" Tần Qua vẫn cười như cũ.

Trong mắt người ngoài, Tần Qua đang vuốt ve khuôn mặt cậu.

Nhưng chỉ có Tiêu Điền Điền mới có thể cảm nhận được tiếng xương mình đang kêu.

Nhưng cậu không phản kháng được.

Đòn sát thủ của hệ thống chủ là "Sửa lỗi cốt truyện" bây giờ cũng mất hiệu lực.

Tiêu Điền Điền bỗng nhiên nhớ tới lúc mình còn ở thế giới kia, nhớ cậu làm thế nào để "Đẩy ngã" được Tần Qua.

Chết, rồi lại chết.

Tần Qua tuy rằng lớn lên đẹp, khuôn mặt đẹp hơn bất cứ một người nào Tiêu Điền Điền từng đẩy ngã, nhưng Tần Qua cũng là một tên điên.

Trai gái muốn tiếp cận Tần Qua đều bị gϊếŧ.

Tiêu Điền Điền cũng giống vậy.

Nhưng dưới sự trợ giúp của hệ thống chủ, cậu có năng lực nay chết mai sống lại, khiến Tần Qua hứng thú, cho phép cậu ở lại bên người.

Tiêu Điền Điền hiểu rõ đạo lý tình trong như đã mặc ngoài còn e.

Sau khi thành công khiến cho Tần Qua hứng thú, cậu biến mất một thời gian.

Rồi khoảng thời gian sau đó mới xuất hiện.

Tần Qua bị bệnh, là bệnh chiếm hữu.

Chỉ cần phát hiện có người khác muốn lăm le cậu, nhất định sẽ không màng tất cả mà giành lại.

Mà ở trong lúc tranh giành đó, Tần Qua cũng dần dần hiểu được tình cảm của mình.

Rõ ràng tất cả đã xong xuôi rồi, vậy tại sao lại thành thế này?

Lúc Tiêu Điền Điền cảm thấy mình cách cái chết không xa, Tần Qua rốt cuộc buông tay.

Cậu vội vàng đυ.ng vào cằm mình, trong mắt đầy nước, nhu nhược đáng thương mà nhìn Tần Qua.

Nhưng mà Tần Qua lại giống như không thấy, tháo bao tay.

Trên bao tay bởi vì Tiêu Điền Điền vừa rồi không khép miệng được mà dính đầy nước miếng.

Tần Qua đến gần, nhét nó vào túi áo Tiêu Điền Điền.

"Lần đầu tôi tha cho cậu." Mặt mày Tần Qua hơi cong, chỗ sâu trong đáy mắt lại không thấy ý cười, "Lần sau thì không."

Nếu đứng gần thì có thể thấy lấp ló trong con ngươi màu nâu ấy có một chữ X rất nhạt.

Hô hấp Tiêu Điền Điền cứng lại.

Cậu biết ký hiệu này có ý nghĩa gì.

Lúc còn ở tận thế, Tần Qua dùng năng lực này gϊếŧ vô số xác sống…… và vô số con người.

Nếu lại hành động thiếu suy nghĩ, đầu lập tức liền sẽ bị chẻ thành hai nửa.

Hai chân Tiêu Điền Điền mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Tần Qua không để ý đến cậu, xoay người kéo rương hành lí, đi ra cửa lớn.

Tiêu Điền Điền ngồi trên đất, khách người đến người đi, lại không có một ai đến giúp cậu.

Cậu cảm thấy vô cùng bất lực.

Mọi chuyện tại sao lại biến thành như vậy.

Cậu đã cật lực đẩy thuyền, rõ ràng đều không bị lật, tại sao những người này đều đá cậu ra xa.

Đến cùng là ai làm loạn!

Nếu cậu tìm được đầu sỏ gây tội, nhất định sẽ không bỏ qua.

Tiêu Điền Điền nhe răng, cắn chặt môi dưới.

Tiểu thụ đơn thuần ngày xưa đã chết rồi.

Cậu muốn hắc hóa, cậu muốn báo thù!

Lúc cậu đang bốc lên lửa lớn báo thù, thì chợt thấy mông lạnh.

Quay đầu nhìn, một dì lao công đang cầm chổi lau sàn lau lau lau, không khéo đυ.ng phải mông cậu.

Dì lao công với trái tim và linh hồn tận tâm với nghề lúc này mới thấy Tiêu Điền Điền ngồi đó.

"Ngại ghê đó." Bà xin lỗi rồi nói: "Dì không chú ý.

Nhưng cậu thanh niên nè, trai trẻ sức dài vai rộng ngồi dưới đất làm gì vậy?"

"……"

"Hơn nữa nơi này là lối ra, cậu ngồi ở đây sẽ chắn mất lối đi đó."

Tiêu Điền Điền lúc này mới chú ý tới.

Hành khách đi tới lui không vương tay giúp đỡ cậu, ngược lại còn nhìn cậu một cách kinh ngạc.

Cậu đứng lên, che mặt chạy ra sân bay.

"Hắt xì!"

Đỗ Hữu hắt xì một cái.

"Lạnh không?" Vưu Hạo Vũ nhíu mày, túm tay Đỗ Hữu, "Đi vào trước đi."

Đỗ Hữu xoa xoa cái mũi.

Không phải lạnh mới hắt xì, mà là có người nhắc anh.

Vào công ty, liền ngửi thấy mùi thơm trong không khí.

Bởi vì thân phận Vưu Hạo Vũ đặc thù, không thích hợp đi ra ngoài.

Thêm hiện tại thời gian đã muộn, chỉ có thể lựa chọn ăn cơm ở đây, nên cuối cùng gọi cơm hộp tới.

Đi vào phòng nghỉ, mùi đồ nướng BBQ càng rõ.

Bàn nhỏ bên cạnh còn đặt một rương bia.

Điều hòa hẳn là mới vừa mở không lâu, nhiệt độ trong phòng chưa ấm lắm.

Vưu Hạo Vũ cởϊ áσ khoác, đưa cho Đỗ Hữu: "Lạnh thì mặc cái này đi."

Đỗ Hữu ăn ngay nói thật: "Không lạnh."

Tay Vưu Hạo Vũ ở không trung cứng đờ, sau thu lại, yên lặng đem áo khoác ném tới trên lưng ghế.

Phòng nghỉ là nơi cho nhân viên ăn uống, không gian không lớn.

Đỗ Hữu ngồi xuống, lấy ra hai vại bia, lại thấy Vưu Hạo Vũ còn đứng ở tại chỗ.

"Ngồi đi." Anh nói, còn đem một vại bia trong đó đưa qua.

Vưu Hạo Vũ nhận lấy, do dự một chút, ngồi vào chỗ đối diện Đỗ Hữu.

"Vậy thì." Đỗ Hữu giơ bia lên, "Chúc mừng cậu được nhận vai, cụng ly nào."

Cho dù là đang chúc mừng, giọng điệu vẫn cứ bằng bằng.

"…… Cảm ơn."

Bia trong tay hai người chạm nhau.

Đỗ Hữu giống như thật sự chỉ là tới ăn bữa khuya, nói xong câu vừa rồi thì không nói nữa, trực tiếp động đũa.

Nhưng cái này không ngoài ý muốn.

Vưu Hạo Vũ chống cằm nhìn anh, thỉnh thoảng uống một ngụm bia.

Thời gian trôi qua.

Xiên que bên Đỗ Hữu càng cao, bên Vưu Hạo Vũ lại chẳng có mấy.

Cho đến khi ăn xong, Đỗ Hữu mới chú ý tới vấn đề này.

Lấy điện thoại, click mở app đặt cơm.

Vưu Hạo Vũ chú ý tới, kinh ngạc nhướng mày, "Còn chưa đủ?"

Cậu biết dạ dày Đỗ Hữu rất lớn, nhưng nghĩ đối phương đã ăn cơm chiều rồi nên mới gọi ít một chút.

Mà bữa này cũng đủ cho ba, bốn người ăn rồi.

Đỗ Hữu: "Cậu không ăn mà."

Vưu Hạo Vũ không nghĩ tới đối phương còn lo cho mình, "Vốn dĩ là mua cho anh ăn đó."

Sắp quay phim rồi, cậu không thể ăn.

Chẳng qua bữa khuya ăn xong, cũng nói lên cuộc gặp này sẽ kết thúc.

Tuy rằng vừa rồi gần như không nói chuyện, chỉ ngồi nhìn Đỗ Hữu ăn.

Nhưng cho dù là thế, cậu cũng không muốn kết thúc nhanh vậy.

Đỗ Hữu nhớ tới lúc trước Vưu Hạo Vũ từng nói cậu đang khống chế cân nặng, mới sực tỉnh.

Không miễn cưỡng nữa, đứng lên chuẩn bị dọn bàn.

Lúc này, tay bị đè lại.

Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt Vưu Hạo Vũ lập loè.

Khi mắt nhìn mắt, đối phương mới giật mình tỉnh ra giật tay về.

Đỗ Hữu: "Làm sao vậy?"

Không nghe thấy trả lời.

Nhưng vài giây sau, Đỗ Hữu lại tự mình nghĩ ra đáp án.

Quả nhiên vẫn là muốn ăn, không ai có thể ngăn cản được sức hút của đồ nướng BBQ.

Khi Đỗ Hữu tính đi app đặt cơm, lại nghe thanh niên nói: "…… Đừng đi."

Vưu Hạo Vũ cúi đầu, thấy không rõ vẻ mặt, "Ở lại một chút thôi." Giọng điệu hơi do dự, như ráng gồng dũng khí lên mà nói.

Đỗ Hữu nhìn cậu: "……"

Đỗ Hữu: "Tai cậu rất đỏ."

Nghe vậy, Vưu Hạo Vũ đột nhiên ngẩng đầu che lại lỗ tai mình.

"Anh, anh nhìn lộn rồi."

Hình như thấy lý do không đáng tin mấy, có chút bực bội mà nói tiếp: "Ừ, là bị lạnh thôi."

Điều hòa vẫn đang mở.

Thời gian dài như vậy, trong phòng đã trở nên rất ấm áp.

Tất cả chứng cứ nơi đây đều đang chống lại Vưu Hạo Vũ.

Đỗ Hữu cũng không hỏi tiếp nữa, một lần nữa ngồi xuống.

Anh nhớ tới cuộc phỏng vấn mình nghe ở trên xe, "Vai của cậu diễn là vai chính phải không?"

Vưu Hạo Vũ bình tĩnh một chút, bỏ tay xuống, "Thông báo không ghi cụ thể.

Nhưng lần trước thử vai là nam phụ, hẳn là nhân vật đó."

"À."

Vưu Hạo Vũ nghe ra sự thất vọng trong giọng của Đỗ Hữu, hỏi: "Sao vậy?"

Đỗ Hữu: "Vừa rồi có nghe phỏng vấn, tôi còn tưởng là khen cậu."

Nghe vậy, Vưu Hạo Vũ ngẩn ra.

Tiện đà dời tầm mắt, giống như hơi không cam lòng mà nói: "Không phải vai chính…… Thì không được sao?"

Đỗ Hữu không phải có ý này.

Chỉ là cho rằng bằng kinh nghiệm và kỹ thuật diễn của ảnh đế, hẳn là phải làm đạo diễn hận không thể nện hết suất diễn lên đầu cậu.

Lần này chắc là không được, Đỗ Hữu đoán.

Sau đó lại nghe thấy Vưu Hạo Vũ nói: "Lần sau, tôi sẽ bắt được Vai chính cho anh xem."

Thanh niên giương mắt nhìn lại đây, chần chờ, "…… Vì vậy, anh có thể chỉ nhìn một mình tôi thôi được không?"

Đỗ Hữu không hiểu câu này có ý gì.

Vưu Hạo Vũ ký hợp đồng với công ty mình, là nghệ sĩ nhà mình.

Mà mình thân là một tổng tài có trách nhiệm, nhìn người mình là tất nhiên.

Anh gật đầu: "Đương nhiên, cậu là nghệ sĩ của tôi mà."

Nghe thấy lời này, lỗ tai Vưu Hạo Vũ càng đỏ.

Cậu bỗng chốc đứng lên, chân ghế bị bật lên kêu một tiếng.

"Tôi ra ngoài hóng gió."

Tiếp theo liền đi ra cửa.

Đỗ Hữu đánh giá: 【 cậu ta hình như rất nóng.



Hệ thống: 【 câm nín.



Ký chủ, anh có cảm thấy không đúng chỗ nào không?.