Hệ thống còn kích động hơn cả hai người: 【 trời má!? Con trai đầu bếp Thẩm là Thẩm Thần sao! Một đầu bếp nho nhỏ vậy mà là chủ tịch tập đoàn sao! 】
Nghe xong lời này, Đỗ Hữu mới phản ứng lại.
Chắp nối lại các khoảng thời gian, đầu bếp Thẩm bắt đầu oán giận con trai quen người yêu không lo công việc, giống như là ám chỉ sau khi Thẩm Thần và Tiêu Điền Điền hợp lại.
Hơn nữa còn tưởng rằng con trai đầu bếp Thẩm đang học trung học, anh còn cố ý mua món đồ chơi người trẻ thích nhất làm quà tặng, xem ra là mua sai rồi.
Sớm biết vậy liền mua đồ ngọt.
Thẩm Thần cũng giống Đỗ Hữu, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Ánh mắt phức tạp mà nhìn người trẻ tuổi trước mắt.
Đối tượng kết thân thần bí thì ra không phải ai khác, mà là Đỗ Hữu.
Nếu là người này, hắn hiểu tại sao ba mình lại khen không dứt miệng rồi.
Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, diện mạo xuất sắc.
Chắc là ba mẹ nghĩ nếu không thể thay đổi tính hướng của hắn, không bằng tìm tới một người đàn ông mọi phương diện đều rất xuất sắc.
Mà hắn cũng không nghĩ tới.
Đỗ Hữu vẫn chưa từ bỏ, đi vòng lớn vì để hoàn thành sự nghiệp tình với dân trung với quốc làm quen ba hắn, để đổi lấy một chút chú ý của hắn.
Được một người đàn ông xuất sắc gióng trống khua chiêng theo đuổi như vậy, nếu là trước kia, Thẩm Thần có lẽ sẽ hơi rung động.
Nhưng hiện tại, hắn không có cách nào quan tâm bất cứ chuyện gì ngoài Tiêu Điền Điền.
Thẩm Thần: "Cậu……"
Đỗ Hữu: "Anh……"
Hai người đồng thời lên tiếng, giọng hòa vào nhau.
Lại đồng thời dừng lại, ý bảo đối phương nói trước.
Đỗ Hữu đem túi đưa cho đối phương, "Mong anh nhận."
Thẩm Thần bị động tiếp nhận, nhìn thoáng qua túi giấy.
Bên trong là một cái hộp màu đen, phác hoạ một đường cong màu bạc.
Nhìn dáng vẻ như là máy chơi game.
Một máy chơi game trâu bò và đẹp trai.
"……"
Nhà bọn họ lại không có con nít, đưa cái này làm gì?
Thẩm Thần đầu tiên là nghi hoặc, sau bỗng nhiên hiểu được.
Dù là con nít hay người lớn, trò chơi luôn là con đường kéo gần quan hệ hai bên nhanh nhất.
Đỗ Hữu đem cái này đưa cho hắn, xem ra là muốn mượn cơ hội ở gần hắn trong một khoảng thời gian.
"Xin lỗi."
Nếu nhận lấy món quà, thì đó là tương đương với việc cho đối phương cơ hội.
Thẩm Thần không thích biến chuyện trở nên phức tạp, lại đem túi giấy đẩy về.
"Tôi không thể nhận."
Đỗ Hữu khó hiểu: "Anh ghét chơi trò chơi sao?"
Thẩm Thần tuy nóng vội, nhưng đối mặt Đỗ Hữu vẫn luôn cho người ta một chút kiên nhẫn.
Hơn nữa thám tử cũng không biết đang làm gì, vẫn không bắt điện thoại.
Hắn dứt khoát ngắt cuộc gọi, trước muốn xử lý sạch sẽ chuyện này.
"Tôi không muốn chơi trò ám muội với cậu."
Trong lòng Thẩm Thần biết, câu tiếp theo mình sắp nói sẽ mang đến cho Đỗ Hữu một sự đả kích rất lớn.
Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, hắn cũng không hy vọng đối thủ cạnh tranh mà mình tán thưởng sẽ chết rũ trên một cái cây.
"Người tôi yêu là Tiêu Điền Điền, mãi mãi không thay đổi."
Đỗ Hữu:?
Quả nhiên anh không thể hiểu được mạch não của Thẩm Thần.
Chẳng lẽ……
【 đưa máy chơi game có hàm nghĩa ám muội gì sao? 】
Khi Đỗ Hữu mới từ tận thế đi vào thế giới hiện thực, gần như không có một chút thường thức nào, chuyện gì cũng chạy đi hỏi hệ thống.
Mà hệ thống cũng ở lúc cầm tay chỉ dạy này, cảm nhận được một loại ý thức trách nhiệm.
Tuy nó cũng không hiểu Thẩm Thần tại sao bỗng nhiên hỏi cái này, nhưng lúc này không hiểu cũng phải giả vờ hiểu.
Hệ thống thâm trầm: 【 trò chơi tiếng anh là "game", đồng tính luyến ái tiếng anh là "gay".
Ký chủ, anh phát hiện cái gì chưa.
】
Đỗ Hữu bừng tỉnh đại ngộ: 【 là phát âm……】
【 không sai.
】 hệ thống lấy khăn tay chấm nước mắt, cảm thán trẻ nhỏ dễ dạy.
【 cách phát âm của hai chữ này chỉ kém nhau một từ [m].
Ở một vài quốc gia, đưa tặng trò chơi tương đương với nɠɵạı ŧìиɧ.
Cho nên tiểu công này mới hiểu lầm đó! 】
Lúc Đỗ Hữu ở bừng tỉnh đại ngộ lần hai, lại sinh ra nghi hoặc mới: 【 nhưng mà món tôi đưa là máy chơi game, không phải trò chơi.
】
Hệ thống lặng im trong chốc lát, nói: 【 đưa máy chơi game, so với đưa trò chơi càng thêm uyển chuyển.
】
Thẩm Thần không nghe thấy Đỗ Hữu trả lời, cho rằng đối phương chịu đả kích quá lớn, còn chưa tiêu hóa lời nói của mình.
Nhưng hắn không thể đứng đây với Đỗ Hữu thêm nữa.
Kế tiếp, cần phải đi tìm Tiêu Điền Điền.
Đột nhiên, phòng ăn truyền đến tiếng hét chói tai của người.
Lực chú ý của hai người bị dẫn qua, nhìn phía phòng ăn.
Liền thấy ba Thẩm cõng mẹ Thẩm chạy ra.
"Thằng bất hiếu, mau đi lái xe!" Ba Thẩm nói thêm, "Mẹ mày té xỉu rồi."
Căn biệt thự này ở trung tâm thành phố, bệnh viện gần nhất phải đi xe hơn mười phút mới tới.
Đi xe bình thường so với xe cứu thương còn mau hơn nhiều.
Bà nằm trên vai chồng, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.
Tay nhẹ nhàng rũ xuống, giống như đã không có tri giác.
Thẩm Thần thấy tình trạng này của mẹ, không khỏi sửng sốt.
Tại sao? Hắn còn tưởng rằng là mẹ nói mấy câu không tốt với Tiêu Điền Điền, mới dẫn đến khắc khẩu, cho nên Tiêu Điền Điền mới khóc lóc chạy đi.
Nhưng hiện tại là chuyện như thế nào, bình thường mẹ chưa từng mắc bệnh gì quá nặng, sao bây giờ lại đột nhiên ngất.
Chẳng lẽ là…… Tiêu Điền Điền làm gì đó?
Hắn không muốn tin tưởng cái suy đoán này, giật mình tại chỗ.
Đỗ Hữu vòng qua hắn, đi lên giúp đỡ.
Ba Thẩm thấy Đỗ Hữu tới rồi, có chút chân tay luống cuống: "Xin lỗi con, vốn dĩ là mời con lại ăn cơm.
Kết quả trong nhà loạn thành thế này."
Hai người vẫn luôn dùng thân phận bếp trưởng và khách gặp nhau, bởi vậy hai bên cũng chưa từng chính thức giới thiệu.
Đỗ Hữu đỡ được mẹ Thẩm từ tay ba Thẩm: "Xe con ở bên ngoài rồi, chú đi mặc quần áo trước đi."
Trên người ba Thẩm chỉ mặc một cái áo sơ mi.
Người giúp ôm áo khoác đi theo phía sau, kêu ông chủ chờ chút.
"Được, được." Ba Thẩm vội xoay người mặc áo.
Đỗ Hữu ôm mẹ Thẩm đi ra ngoài.
Trong lúc đó, tầm mắt Thẩm Thần vẫn luôn dừng ở trên người Đỗ Hữu, chân lại như mọc rễ.
Chưa từng tới giúp đỡ, sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy trắng.
Đỗ Hữu để người ngồi ở ghế sau.
Ba Thẩm mặc áo vội vàng chạy tới, chăm sóc thân thể của vợ mình.
Nhưng Thẩm Thần vẫn như cũ không nhúc nhích.
Một người lẻ loi đứng ở cạnh cửa, cúi thấp đầu.
"Lái xe đi." Ba Thẩm tức giận nói, “Cái thằng bất hiếu đó, nó muốn theo ai thì theo."
Đỗ Hữu liếc mắt nhìn ông một cái, lại dời tầm mắt đi.
Tiếp theo đi xuống xe, đứng yên trước mặt Thẩm Thần.
"Mẹ anh bệnh, không đi theo sao?"
Thẩm Thần nói không ra lời.
Như là có hai loại năng lượng đang đấu nhau trong người hắn.
Lý trí nói cho hắn phải ưu tiên thân thể mẹ mình, sau đó một giọng nói xa lạ cất lên, nói hắn trước nên đi tìm Tiêu Điền Điền.
Nếu chuyện kéo dài tới ngày mai, khả năng sẽ không còn gặp được người nọ nữa.
Hắn hơi hơi mở miệng ra: "Dù sao cũng có ba và cậu ở đây, nhưng em ấy chỉ có một mình……"
Giọng nói như không phải của chính mình.
Trong đầu Thẩm Thần như có dao nhỏ xẹt qua, đau đớn từng trận.
Hắn không tự chủ được mà che cái trán lại, mồ hôi chảy ra:
"Tôi phải đi tìm em ấy.
Nếu không phải do mẹ, chuyện sẽ không biến thành như bây giờ."
Giọng không lớn, nhưng ba Thẩm ngồi trong xe vẫn nghe rõ ràng.
Ban đầu ông chỉ nghĩ con trai không hiểu chuyện, chỉ lo yêu đương.
Công tác tuy hơi chậm trễ, nhưng cũng không có phạm sai lầm lớn.
Nhưng hiện tại, bỏ mẹ mình nằm còn đang mê man muốn chạy theo người yêu, đây là chuyện gì thế này.
Không phải là nên mong mẹ không có chuyện gì, chờ bà khôi phục lại nói sao.
Mà không phải như bây giờ, đem sai lầm trực tiếp đổ lên đầu mẹ mình.
"Đừng nói nó!" Ba Thẩm khó thở, "Chú coi như không có đứa con trai này!"
Trong đầu Thẩm Thần như bị người cầm dao chọc ngoáy, nghe câu nói của ba Thẩm thì đứng cũng không vững.
Hắn đỡ lấy khung cửa, nghiêng ngả lảo đảo mà muốn đi tìm Tiêu Điền Điền.
Ai ngờ, cánh tay bị bắt lấy.
Hắn nhìn qua, vừa lúc chạm đến một đôi ngươi đen như mực.
"Người nhà rất quan trọng, anh phải đi."
Chưa cho Thẩm Thần trả lời, Đỗ Hữu liền túm người ra ngoài, trực tiếp nhét vào trong xe.
Chờ người nọ phản ứng lại thì mình cũng ngồi xuống, kêu tài xế khóa trái cửa xe, mở động cơ.
Đây là một chiếc xe thương vụ màu đen, phía trên ở giữa phía dưới có ba hàng, nhiều nhất có thể ngồi bảy người.
Bởi vì Đỗ Hữu đến từ tận thế, sẽ không lái xe, cho nên khi tới đã kêu tài xế tư nhân.
Trong xe có mùi hương huân nhàn nhạt, Thẩm Thần giờ phút này rốt cuộc bình tĩnh lại.
Dù nguyên nhân là cái gì, mẹ mình đã té xỉu, lúc này nên ưu tiên người bệnh.
Xe thương vụ chạy ra khu biệt thự, chậm rãi đề tốc độ.
Trên trán Thẩm Thần tóc ướt nhẹp, rũ xuống mấy cọng.
Thẩm Thần quay đầu, nhìn về phía ba mẹ ở hàng sau.
Mẹ dựa nghiêng trên trên vai ba, ngực phập phồng rất nhỏ.
"…… Mẹ thế nào?
Ba Thẩm thở phì phì, "Đừng có nói chuyện với tao."
Xe chạy rất mau.
Gần như còn chưa ngồi ổn, thì đã tới bệnh viện rồi.
Mẹ Thẩm bị đẩy vào khám gấp, ba người đứng ở ngoài phòng cấp cứu.
Ba Thẩm gấp đến độ đi lung tung.
Cảm xúc nôn nóng làm ông phát tiết hết tức giận lên người con trai: "Nếu mẹ mày có bất trắc gì, tao tuyệt đối sẽ không đồng ý mày và thằng kia ở bên nhau!"
Mới vừa rống xong những lời này, cửa phòng cấp cứu liền mở ra.
Ba Thẩm vội chạy qua, dò hỏi tình huống.
Lúc mẹ Thẩm tiến vào phòng cấp cứu còn chưa đến đến hai phút.
Ngay cả Hoa Đà đội mồ sống dậy cũng không thể cứu người nhanh vậy được, trong lòng ba Thẩm có dự cảm không lành, nắm lấy bả vai của bác sĩ: "Bà, bà ấy……"
Bởi vì quá mức kích động, thậm chí nói cũng nói không nên lời.
Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, mặt lộ vẻ chần chờ: "Người không có việc gì, nhưng……"
"Bác sĩ, ông nói thật đi." Mặt ba Thẩm đầy nước mắt nước mũi, "Tôi chấp nhận được."
Thẩm Thần thấy tình cảnh này, cũng mang vẻ mặt kinh hoàng mà nhìn về phía bác sĩ.
Sau đó, thấy mẹ Thẩm đang được hộ sĩ nâng ra.
Hai mươi phút sau, phòng bệnh cho một người ở tầng cao nhất.
Mẹ Thẩm đau lòng mà đấm vào ngực mình: "Hu Hu Hu, 300 vạn, là 300 vạn đó, vậy mà bị quăng ra ngoài."
Nguyên nhân ngất theo bác sĩ nói là khó thở tức ngực.
Đổi một cách nói khác, chính là không tiếp thu được hiện thực, mà lựa chọn trốn tránh bằng cách té xỉu.
Mà nguyên nhân khiến mẹ Thẩm bi thống như vậy, là vì cho Tiêu Điền Điền 300 vạn.
"Tôi thật khờ, thật ngu." Mẹ Thẩm nâng lên đôi mắt không có thần thái.
"Tôi biết làm mẹ chồng là phải cho con dâu lễ hỏi; nào biết vừa gặp mặt liền cho luôn, một lần liền cho 300 vạn.
Từ mấy ngày trước tôi bắt đầu làm thực đơn, muốn chiêu đãi khách cho tốt.
Kết quả không nghĩ tới, 300 vạn đó liền ra đi trong ngày cuối cùng ấy……"
Bà nức nở, nói không nên lời.
Ba Thẩm an ủi: "Mẹ nó à, 300 vạn mà thôi, bà muốn bao nhiêu cái 300 vạn tôi đều có thể cho bà mà."
“Không.
300 vạn đó là độc nhất vô nhị, cho dù cho tôi thêm nhiều cái 300 vạn nữa, cũng không phải là 300 vạn của trước kia." Mẹ Thẩm vẫn đau lòng như cũ.
Thẩm Thần: "……"
Đỗ Hữu: "?"
Để không gian lại cho đôi vợ chồng này, hai người đi ra phòng bệnh, cửa nhẹ khép lại.
Thẩm Thần thở dài một hơi thật mạnh, tay che mặt.
Hắn hiện tại vừa thấy may mắn vừa thấy cạn lời.
May mắn mẹ không xảy ra việc gì, lại cạn lời vì nguyên nhân bà ngất xỉu.
Chẳng qua, cuối cùng bà cũng chưa nói rõ tại sao lại cho số tiền ấy.
Thẩm Thần nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chần chờ vài giây: "Qua đây chút đi."
Nói xong, liền đi lên phía trước..