Chương 20

Vưu Hạo Vũ không thích đàn ông mới là chuyện tốt đó.

Cậu ta sẽ không giống Thẩm Thần lừa dối mình, sau lưng lén lút nắm tay nắm chân với Tiêu Điền Điền.

Sau khi mì trong thau không còn một cọng, Đỗ Hữu buông chén, "Tôi hiểu rồi."

Một là không nhớ Tiêu Điền Điền, hai là không có hứng thú với đàn ông.

Vậy thì cái danh tiểu công này của cậu ta không còn nguy hiểm gì mấy nữa.

Cứ cho là Tiêu Điền Điền cố ý tiếp cận đi, vậy thì cũng chỉ có thể gây phản ứng ngược thôi.

Nhưng xét đến cùng, Vưu Hạo Vũ cũng không phải dân bản xứ.

Muốn triệt đến gốc rễ, vẫn nên quăng cậu ta về thế giới cũ.

Nhưng mà chuyện bản thân có xuyên qua hay không cậu ta cũng đã quên, muốn đuổi đi cũng phải mất một thời gian.

Cho nên chuyện cần phải biết nhất bây giờ là Vưu Hạo Vũ đến từ thế giới nào.

Đỗ Hữu thở dài.

Hệ thống thật đúng là vô dụng.

Hệ thống: 【 ký chủ, anh không cần làm bộ làm tịch suy nghĩ trong đầu nhưng vẫn vô tình phát cho tui nghe đâu.



Vưu Hạo Vũ hừ lạnh một tiếng: "Anh hiểu thì tốt, anh...!"

Mà lời còn chưa dứt, liền thấy Đỗ Hữu đứng lên, "Trời còn đang mưa, ngủ lại một đêm đi."

Mày Vưu Hạo Vũ nhíu càng chặt.

Ông trời này có hiểu không vậy? Còn qua đêm? Cuối cùng là có nghe cậu nói không?

Cậu vừa muốn mở miệng, thì nghe người nọ nói: "Phòng cho khách ở lầu một, cậu chọn đại phòng đi."

Nói xong thì ôm chén đĩa để trong bếp, muốn lên lầu hai tắm rửa.

Vưu Hạo Vũ thấy người muốn đi, có hơi kinh ngạc.

Cậu đúng là không hiểu được phong cách hành động của đối phương.

Nghe mấy lời cạnh khóe của mình không những không tức giận, một cái phản ứng cũng không có, đã vậy còn muốn cho cậu ở lại qua đêm.

Đúng là khó hiểu mà, như vậy sao có thể an tâm đi ngủ được.

"Chờ đã."

Đỗ Hữu dừng bước, khó hiểu quay đầu lại.

"Tại sao lại giúp tôi, anh có mục đích gì?"

"Mục đích?" Đỗ Hữu không cần nghĩ ngợi, "Tôi là khăn……"

"Anh không phải khăn quàng đỏ."

Bị nhìn thấu rồi.

Mục đích duy nhất của Đỗ Hữu, chính là nói cho các tiểu công biết về thế giới song song, khiến cho bọn họ rời xa tiểu thụ.

Nhưng mà người này đã không nhớ gì thì nói có tác dụng không?

Vưu Hạo Vũ thấy Đỗ Hữu như suy nghĩ gì đó mà nhìn mình chằm chằm, nhíu mày, nói: "Tôi không muốn nợ ân tình người khác.

Anh nếu có yêu cầu gì thì mau nói đi."

Đỗ Hữu thấy cậu khăng khăng muốn hỏi, đành phải nói: "Tôi biết rồi, mong cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Tuy rằng khả năng cao là sẽ không tin, thôi thì cứ găm một cây kim dự phòng trước đã.

Vưu Hạo Vũ thấy khuôn mặt nghiêm túc của Đỗ Hữu, cảm thấy khẩn trương lên.

Một người đứng trên cầu thang, một người đứng dưới cầu thang.

Hai bên một trên một dưới, mặt đối mặt nhìn nhau.

Thoang thoảng mùi mì ăn liền và sữa tắm trộn lẫn trong không khí.

Đỗ Hữu nghiêm trang nói: "Cậu có tin thế giới song song tồn tại không?"

Vưu Hạo Vũ: "……"

Gì?

Đại khái qua hơn mười phút.

Vưu Hạo Vũ lẳng lặng nghe giảng, lúc đầu thì cảnh giác, lúc giữa thì cạn lời, lúc sau thì tức giận, tâm trạng lật nhanh tới bất ngờ.

Nhưng cậu ta vẫn chờ Đỗ Hữu nói xong câu cuối cùng.

Lặng im nửa giây, tiến lên cầm cổ áo của anh, "Con mẹ nó anh chơi tôi?"

Nói cậu đến từ một thế giới khác, còn nói cậu và Tiêu Điền Điền là một đôi?

Hơn nữa còn nói tất cả những người thích Tiêu Điền Điền cuối cùng hòa thành một thể?

Người này đang viết tiểu thuyết sao?

Cậu tưởng rằng gặp một fan cuồng mắc bệnh hoang tưởng đã đủ rồi, kết quả người này đường đường là một tổng tài, thế nhưng bệnh cũng không nhẹ.

Đỗ Hữu rất vô tội: "Chẳng phải cậu muốn biết sao?"

Vưu Hạo Vũ giận tới mức cười luôn: "Anh muốn nói dối thì cũng phải nói dối tốt một chút đi chứ."

"Tôi không nói dối."

"Nếu anh nói tôi xuyên tới, vậy tại sao tôi lại có ký ức lúc nhỏ."

Đây cũng là điều Đỗ Hữu luôn không hiểu.

Đỗ Hữu không rõ lắm, chỉ có thể suy đoán: "Có thể là xuyên lúc còn trong bụng."

"……"

Đỗ Hữu bắt lấy tay Vưu Hạo Vũ, nhẹ nhàng kéo ra, "Dù cậu có tin hay không, thì đây cũng là lý do tôi tìm tới cậu.

Cậu chỉ cần đừng qua lại với Tiêu Điền Điền là được."

Vưu Hạo Vũ không vui, "Không cần anh nói, tôi cũng sẽ không."

"Rất tốt."Đỗ Hữu vỗ vai của cậu, "Như vậy cũng tính là tôi nợ cậu.

Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại là một ngày mới tốt lành."

Chuyện nói xong, muốn xoay người đi lên lầu.

"Từ từ."

Kết quả lại lần nữa bị gọi lại.

Vưu Hạo Vũ chần chờ mà nhìn anh, "Anh…… Thật sự không có lý do khác sao?"

Đỗ Hữu khó hiểu: "Cậu còn muốn lý do gì?"

Nghe thấy lời này, ánh mắt cậu lập lòe, dời tầm mắt, "Được rồi, coi như tôi chưa nói gì."

Đỗ Hữu không nghi ngờ, nói: "Ngủ ngon", liền đi phòng tắm lầu hai.

Thật ra anh cũng hơi nghi ngờ.

Vưu Hạo Vũ quên sạch bách, cậu ta có thật là một trong các tiểu công không.

Có hay không việc Tiêu Điền nói sai.

Hệ thống: 【 sẽ không đâu, tiểu thụ cũng có hệ thống.

Hệ thống kia so với tui còn lợi hại hơn, không có khả năng phán đoán sai.



Đỗ Hữu trầm tư.

Nếu là như vậy, mình có thể cướp hệ thống kia về tay, đem thứ cùi bắp này vứt đi.

Hệ thống:???

Vưu Hạo Vũ cứ nhìn theo bóng dáng Đỗ Hữu dần biến mất, cho đến khi nghe thấy tiếng nước trên lầu hai.

Giống như là không có ý nào khác, chẳng lẽ mình hiểu lầm?

Quay đầu nhìn về phía cửa, không khóa.

Nếu gặp chuyện thì chạy được.

Vưu Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, tay xoa nhẹ chóp mũi.

Ngửi được mùi hương xa lạ trên vải áo, là mùi huân hương.

Anh ta rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.

Đỗ Hữu từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, cảm thấy hơi khát nước.

Nhìn phía ngoài cửa sổ, mưa đã ngừng lại.

Mây đen tản, trăng sáng tỏa.

Mấy giọt mưa còn sót lại chạy dọc xuống theo mái hiên, rớt vào bụi hoa dưới tàn cây rồi lăn xuống hòn đá nhỏ dưới đất.

Anh ngáp một cái, xuống giường đi uống nước.

Mới vừa mở cửa, thì nghe dưới lầu vọng đến tiếng người, thêm ánh sáng mờ mờ ở dưới nhà.

Âm hanh mở không lớn, hình như là đang xem TV.

Đỗ Hữu nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng.

Đi xuống lầu rồi vào phòng khách.

Trên TV đang chiếu lại một bộ phim điện ảnh cũ, nói về thời đại võ lâm anh hùng lòng mang chính nghĩa.

Mà Vưu Hạo Vũ thì ôm đầu gối ngồi trên sô pha, khuôn mặt đẹp hắt lên nước trong tô mì trên bàn, vẻ mặt không rõ.

Vưu Hạo Vũ xem rất chăm chú, thậm chí không phát hiện Đỗ Hữu lại gần.

Đỗ Hữu đi phòng bếp lấy ly nước, vừa uống vừa đi vào phòng khách, dựa tường xem bộ phim một lát.

Bộ phim điện ảnh cũ này trước kia anh cũng xem qua, diễn viên đóng rất tốt, kịch bản cũng được.

Nhưng do cốt truyện quá tối nghĩa, chỉ được giới phê bình khen ngợi nhưng lại ít người mua vé đi xem.

Hiện tại cốt truyện chính đã đến lúc vai chính tuổi nhỏ đã cửa mất nhà tan, từ đây chịu bao khổ cực, không thể không trốn chạy, xem như một phần trợ lực cho con đường của vai chính, vai này cũng là một khảo nghiệm đối với người diễn lúc đó.

Nếu diễn không tốt, nó thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cảm quan của người xem đối với nhân vật này.

Trong nguyên tác khắc họa là một người vừa tà vừa chính, tràn ngập sức quyến rũ, tệ nhất sẽ biến thành một tên bệnh thần kinh.

Diễn viên nhí kia làm rất tốt.

Có lẽ cũng do đạo diễn cẩn thận dạy dỗ, nhưng diễn viên nhí kia cũng không dựa vào kỹ thuật đánh khối khuôn mặt, mà dùng những cử chỉ rất nhỏ để vẽ ra một bức chân dung của nhân vật đó, quả thật rất có năng khiếu.

Đỗ Hữu nhìn, cảm thấy diễn viên nhí có chút quen mắt, "Đó là cậu?"

Đột nhiên nghe thấy tiếng người, Vưu Hạo Vũ hoảng sợ.

Quay đầu lại, thấy Đỗ Hữu đứng dựa vào tường, bóng dáng ẩn trong bóng tối.

Người nọ đi tới, mặc một bộ quần áo ở nhà.

Tóc không giống thường ngày dùng sáp keo vuốt lên, chúng mềm mại mà rủ xuống, nhìn qua có vẻ nhỏ tuổi, khiến nguời ta có cảm giác như sinh viên mới vào đại học.

Trong chốc lát Vưu Hạo Vũ sững lại, sau mới nhận ra người này là tổng tài Đỗ thị.

Đỗ Hữu không nghe thấy tiếng trả lời, lại thấy đối phương không nói một lời mà nhìn mình, kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

Vưu Hạo Vũ đột nhiên tỉnh người.

Cậu sao lại nhìn chằm chằm một người đàn ông đến ngu người chứ.

Cầm lấy điều khiển TV, liền muốn tắt, người nọ tự nhiên ngồi xuống, "Còn chưa xem xong, sao muốn tắt rồi."

Tay Vưu Hạo Vũ khẽ dừng, ném điều khiển TV lại, "Vậy anh cứ xem đi." Nói xong, liền muốn đứng dậy rời đi.

"《 Ảnh hạ kiêu hùng 》, lúc trước có xem qua.

" Đỗ Hữu nhìn màn hình.

Trên màn hình, vai chính thấy xác cha mẹ, nhưng thấy hung thủ còn ở, chỉ có thể làm bộ không quen biết.

Lòng mang phẫn nộ, sợ hãi và bi thống.

Vưu Hạo Vũ dừng bước, nhướng mày nhìn qua, có hơi ngoài ý muốn.

Đây là một bộ phim rất cũ rồi, lúc trước chiếu cũng không dậy nổi chút bọt sóng nào, người này vậy mà từng xem.

Đứa nhóc trên màn ảnh cùng lắm là bảy, tám tuổi, ngũ quan cũng đã bắt đầu có vẻ sắc bén.

Đặc biệt là đôi con ngươi giống như hổ phách kia, khiến người ta đã gặp qua là không quên được.

Đây là bộ điện ảnh đầu tiên lúc Đỗ Hữu xuyên tới đây chọn xem, lúc ấy ấn tượng sâu nhất chính là diễn viên nhí này.

Nhưng không biết vì sao, trong vòng ngoài vòng đều không nghe được bất cứ tin tức nào.

Chỉ là không nghĩ tới, thế nhưng lại ở chỗ này gặp cậu nhóc đó.

"Đây chắc là cậu rồi." Đỗ Hữu nói một lần nữa.

Vưu Hạo Vũ im lặng trong chốc lát: "Đúng thì sao, muốn cười thì cười đi."

"Tại sao lại cười?"

"Hơn nửa đêm còn ngồi đây xem bộ phim mình từng đóng, không phải rất buồn cười sao."

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất cậu được diễn.

Lúc sau ba cậu không cho cậu tiếp tục, cho đến khi cậu lén chạy đi tham gia show tuyển tú.

Cậu không muốn làm thần tượng, ca hát nhảy múa cũng không có hứng thú nhiều.

Lúc ấy ký hợp đồng với công ty, có lẽ chỉ vì muốn đánh cược với ông bô nhà mình.

Nhưng không biết vì sao, mỗi khi tâm trạng xuống dốc đều đi xem bộ phim này.

Giống như không có cách nào thoát khỏi vai diễn, sa vào quá khứ của chính mình.

Đỗ Hữu thấy cảm xúc của Vưu Hạo Vũ đang trầm xuống, muốn an ủi: "Tôi cũng thường xuyên hơn nửa đêm ăn mười gói mì."

"……"

"Đừng có đánh đồng tôi với anh!".