Sở Ngọc nhìn Nam Nam trong lòng ngực đang tò mò ngắm nghía khắp nơi.
Lưu công công đứng bên cạnh trả lời thay Sở Ngọc: “Chưởng quầy, ngươi xếp cho công từ nhà chúng ta một phòng riêng, sau đó cứ mang món nào nổi tiếng nhất ở đây lên là được.”
“Dạ dạ dạ.”
Chưởng quầy cúi đầu khom lưng đồng ý, cũng không dám hỏi thêm câu nào, quay người gõ vào đầu tiểu nhị đứng phía sau một cái: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn cần ta nhắc ngươi đi dẫn đường cho khách à?”
Tiểu nhị ăn đánh cũng không dám nói gì, lập tức tiến lên dẫn đường cho mọi người.
Sở Ngọc đi theo sau tiểu nhị lên phía trên.
Nam Nam tò mò quan sát tiểu nhị đi đằng trước Sở Ngọc.
“Thúc thúc, sao thúc với ca ca kia ăn mặc không giống nhau vậy?”
Bên tai vang lên giọng nói trẻ con ngây thơ, Sở Ngọc bị câu hỏi của Nam Nam làm cho bất ngờ, nghĩ một lát rồi trả lời: “Bởi vì thúc thúc có tiền, cho nên quần áo cũng đẹp hơn hắn.”
“Tiền? Tiền là cái gì vậy ạ?”
Sở Ngọc kiên nhẫn trả lời: “Tiền chính là một loại giấy có thể đổi được rất nhiều thứ.”
Nam Nam gật đầu cái hiểu cái không, cũng không hỏi thêm nữa.
“Nam Nam, ở ngoài con có thể gọi ta là cha, nhưng không thể gọi là thúc thúc, đã nhớ chưa?”
Nam Nam nghe lời gật đầu: “Con biết rồi cha.”
Sở Ngọc rất thích nghe tiếng này, sờ đầu Nam Nam: “Thật ngoan.”
Tiểu nhị dẫn mọi người tới phòng riêng rồi rời đi.
Sở Ngọc cẩn thận đặt Nam Nam xuống ghế.
Nam Nam chớp chớp đôi mắt, nghĩ thầm, thúc thúc kỳ lạ này đối với mình tốt thật.
Sau khi Sở Ngọc ngồi xuống, vốn dĩ định rót cho Nam Nam chén nước, nhưng mới vừa cầm ấm trà lên thì nhớ ra trẻ nhỏ không nên uống trà.
Bèn sai Lưu công công đi đổi thành ấm nước.
Lưu công công không dám chậm trễ, chạy đi đổi ấm nước ngay.
Lưu công công đưa một chén nước cho Sở Ngọc, Sở Ngọc vừa chạm tay vào cốc nước đã cảm thấy rất nóng, nhíu mày nhìn về phía Lưu công công: “Sao nước lại nóng thế này?”
“Chủ tử, mấy cái này không thể đầy đủ bằng ở nhà được, nước này là nô tài mới sai người đi đun.”
Sở Ngọc rất không vui, đến cả chén nước cũng không thể cho khuê nữ uống, xem ra phải hồi cung sớm thôi.
Sở Ngọc cầm một cái chén, tráng qua sạch sẽ, đảo qua hai lần nước.
Sau khi lặp lại mấy lần, Sở Ngọc cảm thấy có vẻ đã ổn, uống thử một ngụm, không còn nóng mới đưa cho Nam Nam uống.
Hành động tinh tế, dịu dàng này khiến Lưu công công trợn tròn mắt.
Trước nay chưa từng thấy Hoàng Thượng nhẹ nhàng chăm sóc ai như vậy, trong lòng càng thêm khẳng định địa vị của tiểu cô nương này.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lưu công công lập tức chạy ra.
Tiểu nhị của tửu lâu bưng đồ ăn lên, vừa mở cửa đã nịnh nọt vui cười với Lưu công công, đang muốn đi vào thì đã bị Lưu công công ngăn lại.
“Không cần đi vào, cứ để đó cho ta là được, ngươi đi xuống trước đi.” Lưu công công vừa dứt lời đã cầm lấy hết chỗ đồ ăn trong tay tiểu nhị.
Sau đó quay lưng đóng cửa lại.
Để lại tiểu nhị với vẻ mặt ngây ngốc đứng ngoài.
Cái, cái đó vốn là công việc của ta mà? Sao lại đi cướp mất việc của người khác vậy?
Tiểu nhị nhún vai, cũng không sao, mình càng nhàn.
Nhìn qua thì có vẻ cái người ở bên trong kia cũng không phải người dễ tính gì, có khi mình không vào lại là chuyện tốt.
Tiểu nhị đi rồi, Lưu công công bèn mang đồ ăn bày ra bàn.
Sau khi xếp xong bát đũa cho Sở Ngọc và Nam Nam, Lưu công công lấy kim bạc ra, thử vào từng món ăn một, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm.
Tiểu hoa yêu Nam Nam tò mò không biết tại sao Lưu công công lại dùng kim bạc chọc vào đồ ăn.
“Thúc thúc, sao thúc lại chọc cái kim đó vào đồ ăn?”
Đối mặt với câu hỏi tò mò của tiểu hoa yêu Nam Nam, Lưu công công thật sự không biết phải giải thích thế nào, đành nhìn về phía sở ngọc.
Nhận thấy ánh mắt cầu cứu của Lưu công công, Sở Ngọc đắc ý trong lòng, xem đi, những lúc quan trọng vẫn phải nhờ đến người làm cha như ta đến dạy khuê nữ!
“Nam Nam, phải làm vậy để biết có ai hãm hại cha hay không.”
Tiểu hoa yêu Nam Nam chưa trải sự đời bao giờ đương nhiên không hiểu hãm hại có nghĩa là gì nhưng trực giác nói với cô bé rằng đây nhất định không phải chuyện tốt.
Lập tức cảm thấy thúc thúc kỳ lạ cứ bắt mình gọi cha này cũng có chút đáng thương.
Càng nghĩ càng cảm thấy thúc thúc này đáng thương.
Nhưng tiểu hoa yêu ngây thơ không biết nên làm gì để an ủi thúc thúc.
Dưới tình thế cấp bách bèn lấy một miếng thịt đưa đến bên miệng Sở Ngọc, thương cảm bảo thúc thúc ăn đi.
“Thúc, cha, cha ăn đi, mỗi lần con ăn no là sẽ quên đi hết chuyện buồn.”
Nhìn bàn tay trắng nõn cầm miếng thịt, Sở Ngọc cảm thấy sung sướиɠ ngập tràn trong lòng.
Thảo nào nhiều người luôn thích đi khoe có nữ nhi thích như thế nào, không biết may y phục cho bọn họ thì cũng biết thêu túi thơm.
Khuê nữ của mình mới có hai, ba tuổi đã biết thương cha rồi, về sau nhất định định sẽ là một người vừa mạnh mẽ lại thông minh!
Đợi nửa ngày cũng không thấy thúc thúc kỳ lạ này ăn gì, tiểu hoa yêu Nam Nam bắt đầu thấy sốt ruột, đứng lên muốn đút đồ ăn vào tận miệng cho Sở Ngọc.
Thấy khuê nữ sốt ruột, Sở Ngọc cũng phối hợp mở miệng.
Lưu công công đứng bên cạnh sắp rớt cằm xuống đất đến nơi rồi.
Sở Ngọc ăn thịt xong, còn muốn khuê nữ đút thêm mình nữa, nhưng nhớ lại cảnh chịu khổ của nữ nhi thì thật sự không nỡ.
Cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng cá, thêm một vài món khác, sau đó đút cho tiểu hoa yêu Nam Nam.
Miếng cá còn tươi lại đẫm nước sốt vừa cho vào miệng đã khiến tiểu hoa yêu Nam Nam hạnh phúc nheo cả mắt lại.
Thấy vẻ mặt thỏa mãn của Nam Nam, Sở Ngọc không nhịn được mà nhéo một cái vào bên má cô bé.