Chương 14

Lần này lúc lên bờ không có bạch tuộc nhỏ đi theo.Trương Mẫn An không cho nó đi cùng.

Trong lòng bạch tuộc sâu sắc cảm thấy Trương Mẫn An muốn chạy trốn.

Ánh mắt nhìn Trương Mẫn An cất chưa bi thương.

Nhưng Trương Mẫn An cái gì cũng không nói.

Cô nghĩ, nếu như thời điểm trở về nó vẫn còn đợi ở đó, vậy, vậy thì cô sẽ từ bỏ tất cả.

Còn nếu như nó rời đi, coi như tất cả mọi chuyện đều chỉ là một giấc mơ.

Trương Mẫn An cầm vàng đi đổi tiền mua được rất nhiều đồ vật. Còn lên mạng mua vài quyển sách gửi đến đây.

Sau khi làm xong tất cả đã là hoàng hôn.

Cô đẩy một đống lớn đồ vật đến bờ biển.

--------------không có nhìn thấy bạch tuộc.

Cô ngây người đứng một lúc rồi ngồi ôm chân trên bờ biển, mặt vùi vào đầu gối.

Mặt trời lặn dần khuất, trước khi trời hoàn toàn tối đen, tiếng sóng vỗ càng lớn.

Đúng lúc này, vài cái xúc tu đột nhiên vây quanh cuốn Trương Mẫn An lên.

“Không chạy nữa?” Bạch tuộc tức giận thở phì phì, cảm xúc của nó giống như sóng triều ngoài kia tiến vào trong đầu cô, ngoài ý muốn gây ra cho cô một trận đau đớn.

Nhưng Trương Mẫn An không nói một lời.

Sau khi cô do dự một lúc, cô lấy điện thoại di động ra nhân lúc internet vẫn còn gửi vài tin nhắn cho giám đốc công ty, rồi mới từ từ ôm lấy xúc tua của bạch tuộc.

"... sau này chị sẽ không rời đi." Trương Mẫn An nhẹ giọng lẩm bẩm: "Em, em sẽ ghét bỏ chị sao? Em không còn cần chị nữa à?"

Bạch tuộc lặng lẽ cuốn chặt xúc tua.

Đem cô ôm đến phát đau, nhưng Trương Mẫn An cũng không dám oán .

Chờ sau khi bạch tuộc bình tĩnh lại, trên cánh tay, eo và chân Trương Mẫn An đã xuất hiện rất nhiều vết bầm tím.

Bạch tuộc không phát hiện.

Trương Mẫn An lại không lên tiếng.

Nó mơ hồ truyền vào ý thức của Trương Mẫn An gì đó, cuối cùng chỉ còn lại ý nghĩ "ta mang cô về nhà."

Bạch tuộc: Từ nay, nơi này mới là nhà của cô!

Bạch tuộc tiên sinh đặt cô lên tấm chiếu cắm trại trước khi bình minh lên, tìm từ trong đống đồ vật kia một cái chăn đắp lên cho cô, xong xuôi tự mình đi xuống biển.

Vì vậy nó không phát hiện ra những vết bầm của Trương Mẫn An.

Một đêm qua đi, những vết thương đó đều sưng tấy lên. Lúc Trương Mẫn An tỉnh lại cũng bị chính tình trạng của mình dọa sợ, trong túi lại không có thuốc trị bầm tím, ngó nhìn xung quanh cũng không thấy bạch tuộc ở đâu, chỉ có thể nén đau đi vào rừng cây phía sau hái một ít quả nhỏ để ăn.