Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Trương Mẫn An đã lạc đường.
Đây là kỳ nghỉ dài nhất từ khi cô làm việc đến nay. Tiêu hết hơn nửa số tiền tiết kiệm một mình đi nghỉ phép ở hải đảo.
Diện tích đất liền của đảo rất nhỏ, chỉ mất bốn năm tiếng lái xe đã có thể đi hết một vòng ở đó, vì cảnh đẹp nên nơi đây đã trở thành một địa điểm thu hút khách du lịch.
Trương Mẫn An đạp xe đến một bãi biển vắng vẻ.
Sau đó bị lạc.
Máy phát tin tức trên đảo không tệ, nhưng dường như tín hiệu không phủ được đến vị trí của cô.
Thời gian vẫn còn sớm, cô cũng không quá nóng nảy.
Cố gắng tìm chiếc xe đạp vừa đỗ trong trí nhớ - chiếc xe đạp đang đỗ sau một tảng đá, vòng tảng đá là có thể đi đến quốc lộ.
Nhưng không có ai trên bờ cát này, Trương Mẫn An không thể phân biệt được hướng đông tây nam bắc nên cô căn bản không có cách nào tìm thấy đường. Cuối cùng, khi đã trở nên mệt mỏi, cô tùy tiện tìm một hòn đá để ngồi.
Cảnh sắc nơi này thật sự rất đẹp, nước biển trong xanh, màu bạc óng ánh, chỉ cần chụp ảnh bằng điện thoại cũng có thể dùng nó trang trí cho khăn trải bàn, lung linh quá đỗi mộng mơ, thời tiết lại rất sảng khoái dễ chịu, không giống như thành thị đông đúc, vừa nóng vừa ô nhiễm phơi nắng một lúc cũng có thể khiến cả người dính nhớp mồ hôi.
------- Vừa mới nghĩ đến đây, Trương Mẫn An đột nhiên cảm thấy mắt cá chân ẩm ướt, lạnh như băng, lại còn trơn trượt.
Trong phút chốc, Trương Mẫn An da đầu tê dại thở dốc vì sợ hãi, cô hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại liều mạng đá vài cái, nhưng thứ kỳ quái vẫn còn vướng ở chân.
Sự hoảng loạn ban đầu qua đi, Trương Mẫn An đã khóc, nhưng cuối cùng cô cũng lấy được can đảm để mở mắt ra nhìn xuống bên dưới.
Bao quanh chân là một con bạch tuộc nhỏ màu hồng nhạt, gần như trong suốt.
Không biết có phải vì nó sinh sống ở trên bãi biển hay không mà thân hình trong suốt màu hồng của nó vẫn có một chút màu xanh lam như ánh sao.
Trương Mẫn An nhìn chằm chằm vào nó - bạch tuộc nhỏ đang ngẩng đầu lên, hai con mắt đen như quả nho nhìn cô lười biếng như đang nheo mắt, cái đầu hình trứng đang gác trên mu bàn chân cô.
Trương Mẫn An cũng không đặc biệt thích loại động vật nhuyễn thể này, nhất là khi chạm vào làn da của nó, khiến cô nổi da gà.
Nhưng con bạch tuộc nhỏ này thật sự... rất dễ thương.
Cô không nhịn được vươn ngón tay ra chọc nhẹ.
Con bạch tuộc nhỏ duỗi một trong những xúc tu của nó để quấn quanh ngón tay cô, từng cái từng cái một, chậm rãi đem toàn bộ mình quấn lên cổ tay Trương Mẫn An, chiếm cứ mu bàn tay và cổ tay của cô.
Xúc cảm mềm mại cũng không quá thoải mái.
Nhưng Trương Mẫn An nhịn xuống cảm giác không khỏe này, mang nó đi đến bờ biển.