Chương 46

Bạch Học Dân rút phụt gậy thịt ra, chất lỏng bị lấp đầy lập tức trào ra khỏi cửa lớn, phun trào tung tóe, đùi và mông của Quan Tiểu Nguyệt là thảm hại nhất, dính rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

“A…” Quan Tiểu Nguyệt không nhịn được rêи ɾỉ, kêu xong thì vội vàng che miệng lại. Vòi nước đã đóng, nếu giọng cô lớn quá thì có khả năng Quan Tiểu Nhu sẽ phát hiện.

Bạch Học Dân cẩn thận mở cửa, nhìn thấy chăn trên giường phồng lên, anh mới ra hiệu cho Quan Tiểu Nguyệt.

Quan Tiểu Nguyệt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vừa ra khỏi cửa thì Quan Tiểu Nhu đột nhiên hỏi: “Ông xã, sao anh làm lâu vậy? Hình như em nghe thấy có giọng phụ nữ?”

Bạch Học Dân nhanh chóng xua tay, lên giường dỗ dành Quan Tiểu Nhu: “Em nghe nhầm rồi, mau ngủ đi.”

Quan Tiểu Nguyệt đi về phòng, nước da^ʍ còn chảy đang chảy từ miệng huyệt xuống đùi, cơ thể cô mềm nhũn, chỉ muốn về giường ngủ.



“Sao anh tới muộn vậy?” Quan Tiểu Nhu ôm cánh tay của Quan Tiểu Nguyệt, nhìn Bạch Học Dân bằng vẻ mặt oán trách.

“Lúc nãy công trường có chút việc, mau vào thôi, phim sắp chiếu rồi, lát nữa đưa hai người đi ăn một bữa tiệc hải sản lớn.” Bạch Học Dân khẽ liếc nhìn Quan Tiểu Nguyệt đang đứng bên cạnh không nói lời nào.

Áo sơ mi trắng và quần jean ống loe phô bày toàn bộ những ưu điểm trên người cô, mặc dù Bạch Học Dân chỉ mới liếc qua nhưng côn ŧᏂịŧ của anh đã chậm rãi cương cứng.

Quan Tiểu Nhu cố ý chọn hàng ghế cuối cùng, không gian ở đây rộng rãi, tầm nhìn cũng tốt nhất.

Bộ phim đang đến đoạn cao trào, Quan Tiểu Nhu nhìn cảnh nam nữ chính chia tay mà rơi nước mắt. Còn ở sau lưng cô ta, Bạch Học Dân và Quan Tiểu Nguyệt lại đang nắm tay nhau.

Quan Tiểu Nguyệt không còn tâm trạng thảo luận cốt truyện nữa, toàn bộ sự tập trung của cô đều dồn lên bàn tay to lớn của Bạch Học Dân, vừa mạnh vừa ấm, tiểu huyệt của cô lại có cảm giác.

“Tiểu Nguyệt, em dịch ra một chút để chị thảo luận với cô gái này. Sinh viên còn trẻ như em mà chẳng biết gì cả.” Quan Tiểu Nhu nói hết chuyện này đến chuyện khác mà chẳng thể lay động được Quan Tiểu Nguyệt, chuyện này khiến cho cô ta rất bất mãn.

Quan Tiểu Nhu hào hứng bàn luận với người bên cạnh, mà tay của Bạch Học Dân đã sờ lên đùi của Quan Tiểu Nguyệt.

Bạch Học Dân nhìn chằm chằm Quan Tiểu Nhu, thấy cô ta quay đầu thì vội vàng cắn vành tai của Quan Tiểu Nguyệt: “Sao lại mặc nhiều như vậy?”

Quan Tiểu Nguyệt không trả lời mà chỉ kéo tay của Bạch Học Dân đặt lên đũng quần của cô, nơi đó đã ướt đẫm, anh chỉ vừa chạm vào, dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức trào ra, vị trí mà anh vuốt ve càng ngày càng ướt.

Ngón trỏ của Bạch Học Dân sờ đũng quần của Quan Tiểu Nguyệt, cách một lớp vải quần nhưng anh cọ xát rất mạnh bạo.

Quan Tiểu Nguyệt cũng không ngờ cô lại cảm giác như Bạch Học Dân đang sờ tiểu huyệt của mình, cô ngửa người ra sau, hai tay không nhịn được nâng vυ" lên: “Ưm…”

Xung quanh đều là tiếng từ bộ phim, Quan Tiểu Nguyệt nhẹ giọng rêи ɾỉ, ngoài trừ Bạch Học Dân thì sẽ không có ai chú ý.

Bạch Học Dân cọ một lúc, dần dần Quan Tiểu Nguyệt không còn thỏa mãn nữa, cô kéo tay anh rể cởi cúc quần jean.

Bạch Học Dân không nóng vội cởi khóa kéo mà vuốt ve bụng nhỏ của Quan Tiểu Nguyệt, sờ đến khi cô run rẩy nắm tay anh, anh mới chậm rãi mơn trơn xuống dưới.

Kéo khóa xuống, Bạch Học Dân sờ đến lôиɠ ʍυ của Quan Tiểu Nguyệt, cảm giác mềm mại khiến anh muốn xoa nơi đó.

Sự trống rỗng khó chịu ập đến, cảm giác ngứa ngáy sâu bên trong tiểu huyệt khiến Quan Tiểu Nguyệt nắm lấy cánh tay của Bạch Học Dân: “Ưm… anh rể, đừng đùa nữa, ngứa quá.”