Chương 30

Cho đến khi ngồi vào ghế sau, Quý Dư vẫn còn đang nghĩ đến vấn đề này, mấy lần muốn nói lại thôi nhìn về phía Thương Viễn Chu.

Cậu ngồi chếch phía sau, nhìn thấy là góc nghiêng của Thương Viễn Chu.

Anh tập trung nhìn về phía trước, chuyên chú lái xe, góc cạnh gương mặt đẹp hoàn mỹ hiện rõ từ góc nghiêng, sống mũi cao thẳng, đường quai hàm rõ nét, thanh thoát.

Cứ nhìn như vậy, Quý Dư bỗng quên mất mình muốn hỏi gì, chỉ chăm chú nhìn góc nghiêng của Thương Viễn Chu ngẩn người.

Tay nắm vô lăng của Thương Viễn Chu nắm chặt, rồi lại như bị một lực vô hình nào đó bẻ thẳng, chậm rãi buông lỏng, nắm một cách tự nhiên.

Ngọn lửa trong lòng anh bị ánh mắt của Quý Dư như đổ thêm dầu vào, lửa bùng lên dữ dội, thiêu đốt trái tim anh, khiến toàn thân anh run rẩy.

Quý Dư đang nhìn anh.

Chăm chú nhìn anh.

Sự thật này khiến Thương Viễn Chu gần như ngay lập tức trở nên hưng phấn, anh rất muốn, rất muốn, rất muốn được giải tỏa.

Thương Viễn Chu kiềm chế bản thân, từng chút một thả lỏng, không nỡ cắt ngang.

Chỉ đến khi Quý Dư dời mắt đi, anh mới lên tiếng với giọng điệu bình tĩnh: "Tay em bị thương, khoảng thời gian này cứ xin nghỉ phép ở công ty đi."

Sự kiên nhẫn đang dần cạn kiệt, Thương Viễn Chu cũng không biết bản thân còn có thể tiếp tục giả vờ trước mặt Quý Dư được bao lâu nữa.

Quý Dư cúi đầu nhìn tay mình, thở dài.

Thương Viễn Chu: "Hay là em muốn bó bột đi làm?"

"Gõ chữ còn khó, em định đến công ty làm búp bê thạch cao may mắn à?"

Quý Dư bị chọc cười, nghĩ đến cảnh tượng đó liền lắc đầu:"Thôi vậy."

Có lẽ là do bầu không khí thoải mái, cậu mạnh dạn nói một câu: "Cho dù là búp bê thạch cao may mắn, cũng phải đẹp trai như A Chu thì trưng bày mới đẹp mắt."

Thương Viễn Chu kinh ngạc liếc nhìn cậu, Quý Dư thót tim, đang định mở miệng xin lỗi thì nghe thấy Thương Viễn Chu nói: "Trêu chọc sếp? Cẩn thận bị trừ lương."

Quý Dư lập tức cười rộ lên, cầu xin: "Đừng mà sếp ơi."

Cậu chợt nghĩ đến điều gì đó, lại hùng hồn nói: "Là anh nói dù là riêng tư cũng phải chú ý, tránh sau này lỡ miệng gọi sai."

"Cho nên ở đây không có sếp, chỉ có A Chu thôi."

Đôi mắt màu đỏ nhạt của A Chu ánh lên ý cười: "Tôi không cãi lại được em."

Quý Dư cảm thấy, sau chuyện ngã ngựa hình như quan hệ của hai người đã trở nên thân thiết hơn.

Cậu rất biết ơn Thương Viễn Chu đã cứu mình, nếu lúc đó không phải Thương Viễn Chu ôm lấy cậu để giảm bớt lực va chạm, có lẽ đã không chỉ đơn giản là bị rạn xương nhẹ như vậy.

Cho dù là đầu đập xuống đất, hay là con ngựa bị đè không nhúc nhích được hoảng sợ giẫm lên người cậu, đều là chuyện có thể mất mạng.

Còn việc Thương Viễn Chu đối xử với cậu thân thiết hơn, còn nói đùa, chắc là vì áy náy do chuyện này mà cậu bị thương, dù sao cũng là một người sếp rất tốt.

Nếu không phải sau này cậu muốn ra nước ngoài, cũng không muốn thu mình trong văn phòng kiểu ngăn cách, thì có thể hỏi thử xem công ty của Thương Viễn Chu còn tuyển người không.

Quý Dư ngồi trên ghế sofa, nhìn Thương Viễn Chu đang rót nước cho mình, chớp chớp mắt đầy khó hiểu: "Anh không đến công ty sao?"

Thương Viễn Chu nhìn lớp thạch cao trên tay và dây đeo trên cổ của cậu từ trên xuống dưới: "Em như thế này, làm sao tôi yên tâm để em ở nhà một mình được."

"Bác sĩ kê đơn thuốc cho em rồi, tôi đi nấu cơm, ăn cơm xong thì uống thuốc, em uống chút nước nghỉ ngơi trước đi."

Sau khi được Tổng giám đốc Thương làm tài xế, bây giờ Tổng giám đốc Thương lại muốn làm đầu bếp cho cậu.

Mặc dù cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đã trở nên gần gũi hơn, nhưng Quý Dư vẫn chưa quen, hơi có vẻ như được yêu chiều mà lo sợ.

Cậu bất an đi theo vào bếp, nhìn Thương Viễn Chu đang lấy rau trong tủ lạnh, hỏi với vẻ mặt không chắc chắn: "Anh làm được không vậy, A Chu?"

Thương Viễn Chu liếc nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm, đầy ẩn ý: "Yên tâm, tôi rất "được"."

Nói xong, chính anh cũng bật cười, cảm thấy bản thân hôm nay có phần trẻ con.

Giống như Thương Phạm thời trung học, không giống Thương Viễn Chu chút nào.

Quý Dư không dám tin, nhịn không được hỏi lại: "Thật sao?"

"Hay là chúng ta gọi đồ ăn ngoài cũng được."

Cậu vẫn đang là bệnh nhân, vừa mới bị gãy xương, thật sự không muốn ăn phải thứ gì kỳ quái.

Thương Viễn Chu khẽ xoa xoa khớp ngón tay, có chút muốn búng trán Quý Dư.

Vì cậu là bệnh nhân, anh bất đắc dĩ nói: "Đâu phải tôi vừa sinh ra đã là Tổng giám đốc Thương."

Mở lời rồi, Thương Viễn Chu cũng thuận thế nói tiếp: "Em cũng biết tôi là con riêng mà."

"Lên cấp ba tôi mới chuyển đến trường trung học Bách Lâm là vì tôi được nhà họ Thương tìm thấy vào năm lớp mười hai, trước đó tôi cũng chỉ là đứa trẻ bình thường trong một gia đình bình thường."