Chương 29

"Là do dây cương không được buộc kỹ nên mới xảy ra sự cố ngoài ý muốn này, thật xin lỗi vì sự sơ suất của chúng tôi, mọi chi phí chúng tôi xin chịu trách nhiệm."

"Gọi xe cấp cứu đi, có ai bị thương không?"

"Tổng giám đốc Thương xin đừng giận, bất cứ yêu cầu gì của ngài chúng tôi đều sẽ cố gắng đáp ứng."

Quý Dư dở khóc dở cười từ chối đề nghị gọi xe cấp cứu, cậu được Thương Viễn Chu đưa đến bệnh viện với vẻ mặt u ám.

"Bị rạn xương nhẹ, không nghiêm trọng, bó bột cố định hai tuần là khỏi, trong thời gian này nên nghỉ ngơi, tránh tiếp xúc với nước."

Thương Viễn Chu khàn giọng đáp lại bác sĩ một tiếng "Vâng".

Bác sĩ đi ra ngoài, chuẩn bị đi bó bột cho Quý Dư, Thương Viễn Chu định đi theo thì Thương Viễn Trần tự mình lái xe đến bệnh viện lên tiếng: "Chậc chậc."

"Tổng giám đốc Thương của chúng ta đúng là thủ đoạn cao tay, thế này chẳng phải lại có thêm ân cứu mạng sao? Nghe nói trong tình huống nguy cấp rất dễ nảy sinh tình cảm, cái này gọi là gì nhỉ?"

Thương Viễn Trần chép miệng, "À đúng rồi, hiệu ứng cầu treo."

Thương Viễn Chu liếc mắt nhìn anh ta một cái, từng bước tiến lại gần Thương Viễn Trần, anh càng đến gần, sắc mặt Thương Viễn Trần càng trắng bệch.

Khi bước đến bước cuối cùng, đầu gối Thương Viễn Trần khuỵu xuống, ngã quỳ xuống đất, mùi rượu đắng nồng nặc đến nghẹt thở, như thể hàng tấn nước biển cuồn cuộn được ủ thành rượu đắng đè nặng lên người Thương Viễn Trần.

Thương Viễn Chu nhìn người đang quỳ trên mặt đất, vừa mở miệng tựa như mùa đông lạnh giá ập đến: "Có những lời nên nói, có những lời không nên nói."

"Anh là người thông minh, từ hôm nay trở đi tốt nhất nên biết điểm mấu chốt của tôi nằm ở đâu."

Anh không thể thấy Quý Dư bị thương, cũng sẽ không dùng cách khiến Quý Dư bị thương để lấy lòng cậu.

Thương Viễn Chu không giải thích với Thương Viễn Trần, càng không thèm giải thích với anh ta.

Chuyện của anh và Quý Dư, không cần bất cứ ai tham gia hay thấu hiểu.

...

"Người đi cùng đến bệnh viện đâu rồi?", Quý Dư nhìn trái nhìn phải, hỏi Thương Viễn Chu.

Thương Viễn Chu: "Đi rồi."

Quý Dư cũng không để ý lắm, cậu không thích ánh mắt của người nọ, ừ một tiếng rồi thôi không hỏi tiếp, thậm chí còn không hỏi đối phương là ai.

Hai người đi ra khỏi bệnh viện, trên tay Quý Dư nhiều thêm một lớp thạch cao, thạch cao được buộc dây đeo lên cổ, để tay phải có thể treo trước ngực.

Quý Dư có chút bất đắc dĩ, vẻ mặt do dự lên tiếng: "Tôi thấy không cần phải treo đâu, bác sĩ cũng nói chỉ là rạn xương nhẹ, bó bột cố định bốn tuần là được rồi."

Thương Viễn Chu: "Bác sĩ cũng nói, treo lên để tránh va chạm và sưng tấy."

Quý Dư liếc nhìn Thương Viễn Chu, nếu không phải Thương Viễn Chu cứ nhất quyết thì bác sĩ cũng sẽ không yêu cầu phải đeo cái dây treo cổ này.

Hơi do dự, không dám nói thẳng ra: "Nhưng mà đeo thế này khó chịu lắm."

"Hơn nữa trông như tôi bị làm sao ấy," Quý Dư cười khổ, cử động cánh tay, "hơi khoa trương."

Một bàn tay đặt lên chỗ không bị bó bột của cậu, nhẹ nhàng nắm lấy.

Thương Viễn Chu cúi đầu nhìn tay cậu, giọng nói trầm thấp: "Nghe lời."

Trong lòng Quý Dư dâng lên một cảm xúc khó tả, nhẹ nhàng như lông vũ rơi xuống, vừa ngứa ngáy vừa bồi hồi.

Tổng giám đốc Thương chắc hẳn là một người sếp rất tốt.

Đối xử với nhân viên rất tốt.

Hai người đi đến chỗ để xe, chuyện lúc nãy xảy ra đột ngột, Thương Viễn Chu trực tiếp lấy chìa khóa xe từ tay tài xế tự mình lái xe, bây giờ đương nhiên cũng chỉ có thể là anh lái về.

Quý Dư cũng không thể ngồi ở ghế sau một mình, như thể Thương Viễn Chu là tài xế của cậu vậy.

Cậu đi tới mở cửa ghế phụ, Thương Viễn Chu đi phía sau bỗng dừng bước, đổi hướng, tự nhiên đi về phía ghế lái.

Quý Dư hơi khó khăn dùng một tay kéo dây an toàn, không đủ dài, cậu muốn kéo thêm chút nữa nhưng một tay lại rất khó làm được.

Thương Viễn Chu hơi nhíu mày, nhận lấy dây an toàn từ tay cậu.

Quý Dư mỉm cười định nói lời cảm ơn, lại thấy Thương Viễn Chu trực tiếp đặt dây an toàn về chỗ cũ: "Cảm... ?"

Thương Viễn Chu: "Ngồi sau đi, dây an toàn đè lên băng sẽ khó chịu."

Quý Dư lắc đầu từ chối: "Luồn từ dưới lên là được mà, không đè lên đâu."

"Hơn nữa anh lái xe sao tôi có thể ngồi sau được."

Thương Viễn Chu nhìn cậu với vẻ mặt nửa cười nửa không, "Sao không thể, hay là em muốn ở cùng tôi?"

Nếu là người khác, gặp phải câu nói đùa kiểu này, chắc sẽ cười gượng gật đầu, nói một câu đúng vậy, chính là muốn ở cùng Thương Viễn Chu.

Quý Dư mấp máy môi, nhưng lại không nói nên lời.

Thật ra là lo lắng Thương Viễn Chu cảm thấy cậu coi anh như tài xế.

Trán bỗng nhiên đau nhói, trước mắt là bàn tay vừa thu lại của Thương Viễn Chu, bên tai là giọng nói của anh: "Yên tâm đi, tôi chưa đến mức nhỏ nhen đến độ cảm thấy lái xe cho em là làm tài xế."

Quý Dư che trán bị búng, ánh mắt đầy khó hiểu.

Vừa rồi cậu nói ra suy nghĩ trong lòng sao?

Có sao? Hình như là không.