Chương 27

Trên điện thoại của Thương Viễn Chu chỉ có một câu nói rất đơn giản.

Cá Diếc Nhỏ: "Xin lỗi Tổng giám đốc Thương, là tôi đã để xảy ra sai sót trong công việc, anh phạt tôi đi."

Sai sót trong công việc.

Thương Viễn Chu suýt chút nữa thì bật cười, trong đáy mắt lại có chút u ám, chỉ khi nào không để ý mới có thể lãng quên, anh đang vùng vẫy trong tấm lưới lấy Quý Dư làm trung tâm để dệt lên, vậy mà Quý Dư lại đang nghĩ đến sai sót trong công việc.

Sự không cam tâm mãnh liệt khiến Thương Viễn Chu cũng muốn kéo Quý Dư xuống, bị sợi lưới quấn lấy, không thể thoát ra được.

Phạt em ấy?

Là nên phạt thật nặng.

"Tổng giám đốc Thương, đến rồi." Tài xế dừng xe, lên tiếng nói với hai người đang im lặng ở hàng ghế sau.

Quý Dư ngồi bên trong, cẩn thận liếc nhìn Thương Viễn Chu đang im lặng không nói, còn đang do dự có nên xuống xe hay không, thì tài xế đã giúp cậu mở cửa xe bên này.

Tài xế: "Cậu Quý, mời."

Quý Dư xuống xe, tiến lại gần hai bước nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."

Cậu đã đến gần hơn một chút, người tài xế đột nhiên lùi lại hai bước, "Không cần khách sáo, cậu Quý."

Quý Dư: ...

Lúc lên xe trước đó cũng vậy, Quý Dư sờ sờ mặt mình, xác định vẫn nhẵn nhụi, không biến thành quái vật gì.

Thương Viễn Chu cũng xuống xe, thản nhiên nói với tài xế một câu: "Làm tốt lắm."

Làm việc lâu như vậy chưa từng được Tổng giám đốc Thương khen ngợi, tài xế vui đến mức hướng về phía bóng lưng rời đi của Thương Viễn Chu liên tục nói ba tiếng cảm ơn Tổng giám đốc Thương, Thương Viễn Chu sải bước đi về phía trước, bị hành động ngu ngốc của người phía sau chọc cho cứng họng.

Quý Dư cảm thấy Thương Viễn Chu dường như còn tức giận hơn.

Đội ngũ chụp ảnh đã tiến đến, nhϊếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh có khuôn mặt rạng rỡ bắt đầu giải thích cho hai người về toàn bộ quy trình của ngày hôm nay.

Thương Viễn Chu: "Bắt đầu thôi."

Từ lúc nhϊếp ảnh gia bắt đầu nói chuyện không ngừng, sắc mặt Thương Viễn Chu vẫn luôn lạnh nhạt, câu nói "bắt đầu thôi" này càng khiến cho cả đội ngũ trở nên dè dặt, sợ sệt.

Nhìn thế nào cũng không giống không khí vui mừng của việc chụp ảnh cưới.

Quý Dư nhớ đến điều khoản trong hợp đồng, bị phát hiện bất hòa trong hôn nhân sẽ bị phạt bao nhiêu tiền.

Ban đầu khi phạm lỗi, cậu đã chủ động đề nghị bị phạt, còn chưa biết Thương Viễn Chu sẽ phạt bao nhiêu, cộng thêm khoản phạt này nữa, cậu phải làm việc bao lâu mới có thể kiếm lại được số tiền đó, trái tim người làm công ăn lương của cậu như bị ai bóp nghẹt.

Quý Dư đương nhiên không biết, trên người cậu toàn là mùi pheromone mang tính xâm lược cực mạnh của Alpha, Alpha trong đội ngũ chụp ảnh hoàn toàn không dám đến gần cậu, ít nhất cũng phải giữ khoảng cách nửa mét, Omega thì càng phải đứng xa hơn.

Pheromone của Alpha đỉnh cấp lưu lại trên người bạn đời, cho dù chỉ là tàn dư trên người beta không thể bị đánh dấu, cũng mang theo tính công kích mạnh mẽ, cảnh cáo tất cả những ai đến gần.

Cùng là Alpha mà đến gần cũng sẽ cảm thấy đau nhói, Omega càng thêm sợ hãi pheromone này.

Có pheromone nồng đậm như vậy, sẽ không ai nghĩ rằng hôn nhân của họ bất hòa.

Chỉ sẽ cảm thấy Quý Dư được yêu thương hết mực, cho dù không thể bị đánh dấu, du͙© vọиɠ chiếm hữu của Alpha đỉnh cấp vẫn sẽ thôi thúc Alpha cắn lên người Quý Dư.

Tuyến thể cằn cỗi ẩn giấu dưới gáy kia, e rằng vẫn còn mang theo vết cắn chưa lành.

Nhưng Quý Dư chỉ là beta, cậu không ngửi thấy, cũng không biết gì cả, càng không có ai đem chuyện riêng tư giữa vợ chồng ra nói với Quý Dư.

Vì vậy Quý Dư ngồi xuống, ngồi bên cạnh Thương Viễn Chu, thử dò xét khoác lấy cánh tay Thương Viễn Chu, cơ thể bên dưới lập tức cứng đờ, nhưng Quý Dư không bị đẩy ra.

Quý Dư nhìn thoáng qua vai Thương Viễn Chu, suy nghĩ xem có nên dựa vào hay không, vừa nghĩ đến đã thấy sởn gai ốc, vẫn là nên từ bỏ.

Cậu kéo tay Thương Viễn Chu, cúi đầu, tránh để người khác nhìn thấy ánh mắt của mình: "A Chu, đều tại tôi sáng ngủ quên nên quên mất việc chụp ảnh cưới, anh đừng giận tôi nữa."

"Anh muốn phạt tôi thế nào cũng được."

Phạt khoản này rồi, chắc sẽ không bị trừ thêm tiền phạt nữa.

Thương Viễn Chu rút

tay ra, ôm cậu vào lòng, Quý Dư còn cảm thấy đỉnh đầu hơi ngứa, giống như Thương Viễn Chu dùng cằm cọ nhẹ qua, lại giống như là hôn nhẹ lên tóc cậu.

Quý Dư cảm thấy hẳn chỉ là cọ qua.

Vừa rồi lúc cậu khoác tay lên, cơ thể Thương Viễn Chu cứng đờ như sắt, rõ ràng không quen tiếp xúc gần gũi với cậu, vậy mà vẫn phải giả vờ ôm cậu một cách thân mật, vì muốn ngồi vững vàng trên vị trí người nắm quyền nhà họ Thương, Thương Viễn Chu cũng thật là vất vả.