Chương 19

Đồng thời cũng phản ứng lại, bản thân thật sự không thể gọi Thương Viễn Chu là Tổng giám đốc Thương trước mặt người khác, Quý Dư do dự lên tiếng, trong lòng mang theo vài phần lúng túng khó phát hiện: "Viễn Chu?"

Thật kỳ lạ.

"Thương Viễn Chu?"

Nghe có vẻ hơi xa cách.

Cậu dừng một chút, lại nói: "A Chu."

Cách xưng hô này khiến Quý Dư thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy không còn kỳ lạ nữa, nhưng vẫn hỏi Thương Viễn Chu: "Tổng giám đốc Thương, tôi gọi anh là A Chu được không?"

Thương Viễn Chu cười như có như không: "Lại gọi là Tổng giám đốc Thương?"

"A Chu," cách xưng hô trở nên gần gũi dường như cũng thật sự kéo gần khoảng cách, Quý Dư cười có chút nịnh nọt: "Là A Chu."

Thương Viễn Chu gật đầu: "Tuần sau tôi sẽ đến đón em tan làm, cục dân chính cuối tuần không làm việc, em xin nghỉ một ngày, đặt lịch xong thì nói với tôi."

Quý Dư có chút khó xử: "Tôi sẽ xin nghỉ, nhưng mà không cần phải đến đón tôi tan làm đâu Thương... A Chu."

Thương Viễn Chu: "Đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, không làm gì thì sao thể hiện được tôi coi trọng em."

Anh đưa tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai rơi xuống trước trán Quý Dư: "Em có bài xích không?"

Quý Dư lắc đầu, lần này rất nhẹ nhàng và nhanh chóng, chỉ cảm thấy trán hơi ngứa.

Thương Viễn Chu khẽ cười, nói: "Vậy thì tốt."

"Xem phim đi, những chuyện khác tôi sẽ từ từ nói cho em biết khi đến đón emm tan làm sau này."

"Đã đến đây rồi, sau này khi nhắc đến những bộ phim chúng ta đã xem cùng nhau, ít nhất cũng phải nói được vài câu chứ."

Quý Dư ừ một tiếng, lần đầu tiên xem phim trong rạp chiếu phim mà đèn được bật sáng trưng như vậy.

Bộ phim đã chiếu được một nửa, nhưng may là cốt truyện đơn giản, xem giữa chừng cũng có thể hiểu được.

Nam nữ chính vì hiểu lầm mà cãi nhau kịch liệt, màn đêm mưa gió dường như là đặc trưng của mọi cuộc chia tay, trong cơn mưa như trút nước, nữ chính khóc đến đau lòng, không phân biệt được trên mặt cô là nước mắt hay nước mưa.

Người thì tưởng là lừa dối, người thì có khổ tâm cũng không nói nên lời.

Thương Viễn Chu đột nhiên lên tiếng: "Em thấy thế nào?"

Quý Dư: "Tôi không hay xem phim tình cảm, không nhìn ra hay hay dở."

Thương Viễn Chu: "Vậy cậu thấy hai người họ ai đúng ai sai?"

Quý Dư suy nghĩ một chút: "Đều không sai."

"Đối với nam chính mà nói, có những lời thật sự không dễ dàng nói ra, đối với nữ chính mà nói, cô ấy tin vào những gì mình nhìn thấy, cũng không có gì sai."

Bộ phim vẫn tiếp tục, màn hình chiếu cảnh hai người sống cuộc sống riêng, Quý Dư thuận miệng nói:

"Trong phim hai người sẽ vì nhiều lý do mà gặp lại nhau, còn ngoài đời thực, phần lớn trường hợp chia tay chính là kết thúc."

Thương Viễn Chu: "Nếu là em, em sẽ không đi tìm đối phương sao?"

Quý Dư không cần suy nghĩ liền lắc đầu: "Sẽ không, không thích hợp thì đừng miễn cưỡng."

Thương Viễn Chu dường như khẽ cười, mặc dù Quý Dư không hỏi, nhưng anh vẫn lên tiếng: "Vậy thì tôi và em không giống nhau."

Buông tay mới là điều nực cười nhất.

Miễn cưỡng còn có thể giữ được người, buông tay mới là thật sự chẳng còn gì.

Anh nhất định phải khiến tâm hồn khao khát tự do kia dừng chân vì anh, trong trường hợp xấu nhất, cho dù là trói buộc, anh cũng phải trói buộc cậu bên cạnh mình.

...

"Tôi đã thuê người đến chụp một vài bức ảnh góc độ chụp lén, vì không chắc cậu có đồng ý hợp tác hay không, nên lúc vào rạp chiếu phim đã không chụp."

"Vừa rồi tôi đã nói với họ, lúc ra ngoài tốt nhất nên thả lỏng một chút, thân mật một chút."

Sau khi bộ phim kết thúc, Quý Dư ghi nhớ lời Thương Viễn Chu, khi Thương Viễn Chu dang tay ra, cậu liền nhào vào vòng tay rộng lớn của người đàn ông.

Cậu không dám tưởng tượng nụ cười trên mặt mình lúc này cứng ngắc đến mức nào, sợ bị lộ tẩy nên đành vùi mặt vào lòng ngực Thương Viễn Chu, trông vô cùng nũng nịu và dựa dẫm.

Thương Viễn Chu ôm người vào lòng, dùng cằm nhẹ nhàng cọ xát đỉnh đầu Quý Dư, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.

Anh thản nhiên ôm chặt người trong lòng không buông, ghé sát tai Quý Dư, nhỏ giọng dỗ dành: "Chờ một chút, để họ chụp thêm vài tấm nữa."

Quý Dư ừ một tiếng, sợ không đủ thân mật, liền rúc vào lòng anh thêm chút nữa.

Thương Viễn Chu bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật tồi tệ, khi nói dối Quý Dư mà mặt không đỏ tim không đập.

Lại có một khắc cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Một Alpha đỉnh cấp, lại phải dựa vào lừa gạt mới có được cái ôm của người trong lòng.