Chương 17

Cậu ta sớm nên nghĩ đến, nếu không có sự cho phép của Thương Viễn Chu, ai dám tiết lộ hành tung của người này chứ.

Thương Viễn Chu ngồi ở ghế sau, không trả lời cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Sao cậu còn chưa đi."

Thương Viễn Trần cười hì hì nói: "Em đuổi tài xế của anh đi rồi, em phải lái xe cho anh chứ Tổng giám đốc Thương."

"Nói đến thì cậu ta cũng chỉ là một beta thôi? Đáng để anh tốn nhiều tâm tư như vậy sao?"

Cậu ta càng nói càng hăng: "Em nghe nói lúc anh phân hóa thất bại hồi cấp ba, đám bạn học trong lớp anh muốn nhóc beta đó đến chế giễu anh còn không bằng một beta, mà nhóc beta đó từ chối."

"Chậc chậc, không lẽ là vì chuyện này mà anh cảm động đến mức yêu cậu ta không lối thoát đấy chứ." giọng điệu Thương Viễn Trần khoa trương cười lớn: "Cũng đúng, nhóc beta đó thế nhưng vì anh đã từ chối hẳn năm mươi ngàn tệ mà!"

Bỗng nhiên tiếng cười của cậu ta kẹt lại trong cổ họng, ánh mắt cậu ta chạm phải ánh mắt của Thương Viễn Chu qua kính chiếu hậu.

Thương Viễn Chu thản nhiên liếc cậu ta một cái: "Em cảm thấy, anh là người sẽ vì loại chuyện này mà cảm động sao?"

Thương Viễn Trần không nói gì, trong lòng lại lập tức hiện lên đáp án.

Tuyệt đối không phải.

Cậu ta đã từng chứng kiến cách hành xử của Thương Viễn Chu, cẩn mật quyết đoán, tàn nhẫn vô tình, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi đã nắm vững quyền hành nhà họ Thương, không ai dám nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của anh.

Có vài người từng cản đường anh, đến bây giờ vẫn còn đang ở mỏ đá xó xỉnh nào đó khuân đá không thoát được.

Thương Viễn Chu đầy ẩn ý nhìn Thương Viễn Trần, anh đương nhiên không phải vì loại lý do nực cười như cảm động mà thích Quý Dư, chỉ là...

Thương Viễn Trần bị ánh mắt của anh nhìn đến mức sống lưng lạnh toát, muốn nói chuyện nhưng lại không dám.

Lúc Thương Viễn Chu vui vẻ, cậu ta còn có thể nói đùa vài câu, nhưng một khi thái độ của Thương Viễn Chu có hơi chút thay đổi thôi, cậu ta lập tức không dám nói thêm một lời nào.

May mà không lâu sau Thương Viễn Chu đã thu hồi tầm mắt, Thương Viễn Trần vừa thả lỏng, chợt nghe thấy giọng nói bình tĩnh không cho phép nghi ngờ của Thương Viễn Chu từ phía sau truyền đến:

"Anh không thích giọng điệu của cậu khi nhắc đến Quý Dư."

Thương Viễn Trần trong lòng lập tức căng thẳng, nghiêm túc nói: "Sẽ không có lần sau ạ."

...

Quý Dư vốn tưởng rằng lần gặp mặt này sẽ giống như lần trước, tại một địa điểm thích hợp để trò chuyện như quán cà phê, nhưng địa điểm lại là rạp chiếu phim.

Cho đến khi đứng trước cửa rạp chiếu phim, Quý Dư vẫn còn trong tâm trạng tan vỡ.

Nhìn thấy Thương Viễn Chu từ chiếc Maybach bước xuống đi về phía rạp chiếu phim, cảm giác tan vỡ, không chân thực đó càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Quý Dư có chút hoang mang: "Không phải là bàn chuyện sao?"

Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cậu thấy người ta bàn hợp đồng ở rạp chiếu phim, thật sự là... cách nói chuyện khác người.

Thương Viễn Chu khẽ cười, gương mặt anh đẹp hơn rất nhiều Omega, nhưng vẻ đẹp ấy lại lạnh lẽo như mang theo băng giá vạn năm cùng cảm giác lạnh lùng, sát phạt, người thường không dám đến gần.

Không thể dùng hoa hồng có gai để hình dung, mà là máu lạnh, trí mạng, như kẹo tẩm thạch tín.

Nụ cười ấy, giống như thạch tín được rắc thêm nhiều đường óng ánh, mê hoặc lòng người, nhưng vẫn nguy hiểm, Quý Dư khẽ cúi mắt, ánh mắt né tránh khuôn mặt Thương Viễn Chu.

Một Alpha đỉnh cao sao có thể không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của người trước mặt, Thương Viễn Chu không biết đang nghĩ gì, ánh mắt thoáng qua một tia u ám, rồi nhanh chóng che giấu: "Vào trong nói chuyện."

Hai người cùng nhau đi vào trong, Thương Viễn Chu nhướng mày: "Muốn xem phim gì?"

"Trợ lý đã bao trọn rạp, không cần xem lịch chiếu."

Quý Dư bị câu nói này làm cho có chút mơ hồ, cậu ấp úng: "Tôi thế nào cũng được, Tổng giám đốc Thương thích xem gì?"

Thương Viễn Chu bước tới nói gì đó với nhân viên quầy lễ tân, nụ cười trên mặt nhân viên rất chân thành và nhiệt tình, sau khi đưa cho Thương Viễn Chu một hộp bắp rang bơ thì có một nhân viên khác bước tới, "Mời đi lối này."

Cho đến khi ngồi vào phòng chiếu, Quý Dư vẫn còn ngơ ngác, cậu há miệng muốn hỏi nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.

Màn hình bắt đầu chiếu phim, Quý Dư liếc nhìn tên phim, đoán chừng là phim tình cảm, thật kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.

Cậu và Thương Viễn Chu cùng nhau xem phim tình cảm, còn có một hộp bắp rang bơ đặt ở giữa hai người, thật quá kỳ lạ.

Nhưng nếu nói là thật sự muốn xem phim, thì đèn trong phòng chiếu lại sáng trưng, chiếu sáng những chiếc ghế trống rỗng xung quanh.

Thương Viễn Chu nhìn Quý Dư, cong môi nói vào chuyện chính: "Em đã xem qua hợp đồng rồi chứ."

"Em thấy thế nào?"

Trong bầu không khí kỳ quái này, Quý Dư cũng coi như thở phào nhẹ nhõm: "Tôi muốn biết là việc phối hợp với Tổng giám đốc Thương diễn kịch trước mặt người khác, cần phải thân mật đến mức độ nào?"