Chương 11

Cậu gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong thì đi vào.

Tôn Tài Thừa là Alpha, điều kiện sống sung túc, bản thân cũng chìm đắm trong rượu chè gái gú, trông có chút béo tốt, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan ưa nhìn. Thấy Quý Dư đến, anh ta cũng không vòng vo: "Hôm qua họp lớp cậu và tổng giám đốc Thương có thêm phương thức liên lạc không?"

Quý Dư ngạc nhiên một chút, sau đó bật cười: "Sao có thể chứ tổng giám đốc Tôn?"

"Tôi và Tổng giám đốc Thương không cùng một thế giới, sao anh ấy lại muốn thêm phương thức liên lạc của tôi?"

Tôn Tài Thừa: "Bị từ chối rồi à? Cũng đúng, cũng bình thường."

Quý Dư ừ một tiếng, trên thực tế cậu căn bản chưa từng đề cập đến việc thêm phương thức liên lạc với Thương Viễn Chu.

Tôn Tài Thừa cau mày suy nghĩ miên man: "Cậu nói xem tại sao vị kia lại đến họp lớp?"

Anh ta đi, tình cảm bạn học ba năm là phụ, chủ yếu là vì trong buổi họp lớp vẫn có vài người cùng đẳng cấp với anh ta có thể kết giao, sau này có thể tiến hành trao đổi tài nguyên cùng có lợi.

Thương Viễn Chu và bọn họ nào có ba năm, hơn nữa, Thương Viễn Chu cũng không coi trọng mấy thứ lợi ích cỏn con của bọn họ.

Tôn Tài Thừa còn mong Quý Dư nói gì đó, kết quả lại nghe thấy Quý Dư nói: "Vì tình bạn học?"

Tôn Tài Thừa: "..."

Anh ta có chút nghi ngờ hỏi: "Cậu thật sự không thêm phương thức liên lạc của vị kia?"

Quý Dư bất đắc dĩ: "Thật sự không có, sao tôi có thể với tới Tổng giám đốc Thương được."

Tôn Tài Thừa xua tay: "Câu này của cậu nói đúng đấy, cậu không với tới, tôi cũng không với tới, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng."

"Được rồi, quay về làm việc đi."

Quý Dư trở lại chỗ ngồi, trước sự dò hỏi tò mò của đồng nghiệp, cậu chỉ trả lời qua loa vài câu, không nói rõ ràng.

Chớp mắt một tuần nữa lại sắp trôi qua, Quý Dư nhận được một cuộc điện thoại nằm ngoài dự đoán.

Điện thoại rung lên, trên đó là một dãy số mà Quý Dư chưa từng thấy, cậu vừa xử lý công việc đang làm, vừa nghe máy: "Xin chào, ai vậy ạ?"

"Là tôi, Thương Viễn Chu." Giọng nói ở đầu dây bên kia trầm thấp từ tính, lời nói rất ngắn gọn, nhưng giọng điệu lại không hề cứng nhắc.

Quý Dư sững người.

Trong suy nghĩ của Quý Dư, cậu và Thương Viễn Chu đáng lẽ sẽ không còn bất kỳ giao tiếp nào nữa mới đúng, bây giờ là...

"Tổng giám đốc Thương?" Tuy khó hiểu, nhưng Quý Dư vẫn nói: "Tổng giám đốc Thương tìm tôi là vì..."

Thương Viễn Chu: "Ngày mai cậu có rảnh không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện."

Ngày mai là thứ bảy, thời gian thì Quý Dư có, nhưng cậu không nghĩ ra Thương Viễn Chu có gì để nói chuyện với mình, "... Nếu không phải chuyện quan trọng, hay là cứ nói qua điện thoại..."

"Muốn nói chuyện hợp tác với cậu."

"Gặp mặt đi Quý Dư."

Lời cậu còn chưa nói hết đã bị Thương Viễn Chu cắt ngang, mãi đến khi hai người xác định thời gian địa điểm gặp mặt, trong lòng Quý Dư vẫn còn hoang mang.

Điện thoại vẫn chưa cúp, Quý Dư tưởng đối phương còn điều gì muốn nói, nhưng chờ một lúc, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ.

Hai người cứ im lặng như vậy thật kỳ lạ, Quý Dư định lên tiếng cúp máy, thì trước mắt xuất hiện thêm mấy tập tài liệu nhựa màu xanh: "Số liệu ở đây cậu đối chiếu một chút, trước khi tan làm thứ Hai tuần sau đưa cho tôi."

Quý Dư nhận lấy: "Vâng."

Bên trong điện thoại yên tĩnh hồi lâu vang lên giọng nói của Thương Viễn Chu, "Cậu vẫn đang làm việc?"

Quý Dư ừ một tiếng, lật tập tài liệu ra xem, thuận miệng nói: "Làm thêm giờ."

Thương Viễn Chu: "Vậy tôi không làm phiền cậu làm việc nữa."

Anh dừng một chút, "Nghỉ ngơi sớm đi."

Quý Dư: "Tổng giám đốc Thương cũng nghỉ ngơi sớm."

Cuộc đối thoại của hai người rất khách sáo, xa cách kiểu người trưởng thành, Quý Dư không để tâm đến sự quan tâm hời hợt này, chỉ là rất muốn biết là hợp tác gì mà phải tìm đến cậu.

Cậu đã nói chuyện làm ăn của nhà họ Quý cậu không tham gia, vậy mà Thương Viễn Chu lại nói chỉ tìm cậu, điều này càng khiến Quý Dư kinh ngạc.

Cứ như vậy đến ngày hôm sau, Quý Dư đến quán cà phê đã hẹn trước.

Vào lúc Thương Viễn Chu nói ra câu: "Chúng ta kết hôn" --

Biểu cảm trên mặt Quý Dư rất đặc sắc, môi hơi hé mở, mắt tròn xoe, cho dù trước mặt không có gương, cậu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngây ngốc của mình.

Đầu mũi là hương thơm nồng nàn của cà phê, bên dưới là ghế sofa mềm mại trong quán cà phê, nhưng Quý Dư lại cảm thấy mình không phải đang ở quán cà phê, đầu óc mơ mơ màng màng như đang trong mơ.

Nhưng tại sao cậu lại nằm mơ thấy kết hôn với Thương Viễn Chu, thật kỳ lạ.

Vậy là đang ở trong hiện thực.

Quý Dư nghi ngờ mình nghe nhầm: "Xin lỗi, tổng giám đốc Thương, anh vừa nói gì ạ?"

Nếu không phải hành động đó quá bất lịch sự và kém duyên, cậu thậm chí còn muốn lấy tay ngoáy ngoáy tai.