“Ai đấy?”
Thịnh Kiến Dã đứng dưới giường chỉnh cổ áo quân phục, hơi ngẩng đầu cau mày hỏi Thẩm Đông Đông, đôi mắt hắn hơi nhíu lại trông có vẻ hơi lạnh lùng và khó chịu.
“Một anh khóa trên, cậu không biết đâu.” Thẩm Đông Đông cúi đầu gửi một biểu tượng cảm ơn, rồi nhanh chóng leo xuống giường, cầm lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh để thay đồ.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn của cậu sáng lên một chút.
Một tin nhắn mới bật ra.
Anh khóa trên tốt bụng: “Không có gì, nếu có khó khăn cứ tiếp tục tìm tôi.”
Anh khóa trên tốt bụng…?
“Cậu không quen biết đâu”?
Thịnh Kiến Dã hơi nghiêng cổ dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi vào yết hầu nhô cao của mình, rồi thu lại ánh nhìn lười biếng lại đầu lưỡi từ từ liếʍ hàm răng sau, cả khuôn mặt tràn đầy sự khó chịu âm u.
Thời gian phỏng vấn mà Thẩm Đông Đông được sắp xếp là 6 giờ tối.
Nhà trường muốn khuyến khích sinh viên tham gia các câu lạc bộ nên đã dành thời gian hoạt động tự do buổi tối cho tân sinh viên. Kể từ đêm qua, không còn hoạt động tập thể vào buổi tối nữa, mà nhường thời gian cho các buổi phỏng vấn của các câu lạc bộ.
Thẩm Đông Đông ăn no ở căng tin rồi trở về ký túc xá chỉnh trang lại. Sau khi đắn đo một hồi, cậu quyết định bỏ cặp kính bị nứt ra.
Cậu khẽ vuốt mái tóc dài trước trán, để nó che bớt khuôn mặt, nhưng vẫn mím môi không hài lòng, nên lập tức cầm cây bút kẻ mắt màu nâu lên chấm lung tung.
Như thế chắc là bình thường rồi chứ?
Trước đây vì khuôn mặt này mà Thẩm Đông Đông gặp không ít rắc rối, cậu thường xuyên bị những kẻ xấu quấy rầy gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của mèo con.
Trong căng tin đông đúc nên cậu càng phải che chắn kỹ lưỡng.
Nếu ảnh hưởng đến việc học thì đúng là thảm họa.
“Trang điểm xong chưa? Ông đây sắp vỡ bàng quang rồi!”
Khúc Tuấn Văn ở ngoài gào lớn một cách bực bội.
Gương mặt Thẩm Đông Đông thoáng hiện lên nét xấu hổ, cậu vội vàng mở cửa.
Thẩm Đông Đông đeo ba lô lên rồi theo chỉ dẫn mà đi đến trung tâm hoạt động sinh viên.
Lên đến tầng ba, Thẩm Đông Đông giật mình sợ hãi.
Trời ơi, đông người quá!
Cậu theo sự hướng dẫn của các tình nguyện viên rồi tìm được một góc để ngồi xuống.
May mắn là số người phỏng vấn ở căng tin không nhiều.
Rất nhanh sau đó đã đến lượt Thẩm Đông Đông, ba anh chị phỏng vấn cậu cũng rất thân thiện, chỉ mất chưa đến năm phút là kết thúc cả buổi phỏng vấn.
“Đợi chút em ơi.”
Anh khóa trên thấy Thẩm Đông Đông định đi thì lập tức gọi cậu lại.
Anh mỉm cười: “Kết quả vòng đầu sẽ được thảo luận sớm thôi, lát nữa chúng tôi sẽ tập hợp các bạn sinh viên vượt qua vòng đầu để đi phỏng vấn vòng hai tại căng tin. Em có muốn ở lại không? Nếu không có thời gian thì có thể chuyển sang hôm khác.”
Thẩm Đông Đông ngẩn người rồi vội vàng gật đầu: “Em có thời gian ạ!”
Khi đủ mười tân sinh viên vượt qua vòng đầu, Thẩm Đông Đông chen vào nhóm rồi đi cùng các anh chị sinh viên đi đến căng tin.
Đúng lúc cửa hàng ăn khuya mở cửa, căng tin chỉ mở tầng hai, và phần lớn khu vực đã tắt đèn, chỉ để lại vùng gần cửa căng tin là sáng.
Các tân sinh viên được đưa đi tìm hiểu những công việc cơ bản.
Có ba người nhăn mặt cảm thấy việc tiếp xúc với thức ăn thừa thật ghê tởm, nên đã ngay lập tức từ bỏ việc tham gia phỏng vấn tiếp và rời khỏi.
Chị khóa trên bất lực giơ tay, rồi cười nói với những tân sinh viên còn lại: “Trước đây thường có người vượt qua phỏng vấn nhưng sau khi làm việc một, hai ngày thì bỏ. Sau đó chúng tôi bổ sung thêm vòng phỏng vấn này, cuối cùng tỷ lệ bỏ cuộc đã giảm đi rất nhiều. Thế nào các bạn, có ai muốn thử ngay không?”
“Em làm được!”
Thẩm Đông Đông là người tích cực nhất nên cậu nhanh chóng giơ tay.
Chị khóa trên ngạc nhiên “Ồ” một tiếng và nhận ra Thẩm Đông Đông, “Tối qua em có đến gian hàng đúng không? Chúc mừng vì đã vào vòng phỏng vấn thứ hai nhé.”