Chương 51.1 Làng Lẫm Vân nằm ở ngoại ô một thành phố nhỏ gần Bắc Thành, ban đầu họ đi theo đường cao tốc, mất hơn hai giờ lái xe, An An rất hưng phấn.
Chỉ là ra khỏi đường cao tốc, lái xe một lúc, xe bắt đầu chạy trên đường núi, đường núi gập ghềnh, lắc lư, cả buồng xe rung chuyển, cục bột nhỏ cảm thấy buồn ngủ.
An An mơ màng ôm heo con ngủ, đôi tay nhỏ bé không khỏi ôm chặt cánh tay mẹ.
Dầndần, mí mắt cô bé càng lúc càng nặng, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
10h40 tối, xe của tổ chương trình đã đến cổng làng Lẫm Vân.
Mạc Tuệ xuống xe ôm cục bột nhỏ.
An An là một khối thịt, ôm lâu có chút nặng nề, Mạc Tuệ sợ đem cô bé cho Cố Dịch Thành sẽ đánh thức đứa trẻ, nên dùng hai tay ôm lấy mông nhỏ của đứa trẻ, dùng hết sức mới ôm được.
Một cơn gió lạnh ập đến, Cố Dịch Thành cởϊ áσ khoác, khoác lên người An An, gom quần áo lại rồi đắp thêm cho Mạc Tuệ.
Sau đó, giúp đỡ ôm bàn chân ngắn ngủn của đứa trẻ.
[An An của chúng ta có phải mập lên không, phải được ba mẹ ôm cùng.]
[Không được cười An An! Nhìn đứa trẻ dễ thương ngủ như vậy, ai mà cầm lòng được!]
[Chủ yếu là vừa rồi tôi ăn quá nhiều, tự nhiên sụt đi hai cân, ha ha ha.]
Hai vợ chồng bước vào làng.
Bây giờ không còn sớm, hầu hết người trong làng đã đi nghỉ ngơi. Những vị khách khác tuy buổi tối đã lên đường, nhưng bị trễ rất lâu vì tài xế không quen đường núi, lái nhầm đường, trì hoãn lâu, khoảng 40 đến 50 phút mới đến.
Hôm nay là ngày cuối cùng ở trong lều, những vị khách lấy hết đồ ăn thừa trong tủ lạnh ra, cùng nhau nấu ăn, tuy nói đồ ăn không nhiều, nhưng có đủ bún và cơm, bọn họ đều no bụng.
Vì vậy, dù đường có gập ghềnh thì mọi người cũng không mất kiên nhẫn, dù sao khi ăn no tâm trạng sẽ tốt lên.
Lúc này, Dung Nguyệt tò mò nhìn ngôi làng nhỏ.
Lúc cô ta ở nhà có lướt diễn đàn, thấy một bài viết nói, nông thôn bây giờ đã khác xưa. Những biệt thự tự xây của dân làng rất đẹp, ở cũng rất dễ, cuộc sống trong làng thoải mái, dễ chịu hơn nhiều so với ở thành phố. Dung Nguyệt theo đoàn chương trình đến địa điểm mới, tâm trạng kỳ vọng như vậy, chẳng qua lúc đến nơi, cô ta bối rối.
Căn biệt thự nhỏ tự xây mà chúng ta đã nói đâu?
Thoạt nhìn sơ qua, đều là những ngôi nhà gỗ đổ nát, thấp tầng.
“Làng Lẫm Vân vẫn còn hơi lạc hậu, người dân sống ở đây phần lớn là người già và trẻ em, còn những người trẻ tuổi đã ra ngoài làm việc, hoặc làm buôn bán nhỏ. Bây giờ là tháng 11, không phải mùa làm bận rộn, nhưng mọi người đều ở lại giúp đỡ, làm một số việc trong khả năng của mình, có thể giảm bớt phần nào gánh nặng cho người già và trẻ em", nhân viên giải thích.
Trong lòng Dung Nguyệt đột nhiên lạnh lẽo.
Ngôi nhà tự xây và biệt thự nhỏ bay đi, cô phải làm việc đồng ruộng.
Tâm trạng Dung Bách cũng nặng nề như cô, hai anh em nhìn nhau, em nhìn anh, anh nhìn em, đếm ngón tay trong lòng, mong đợi mười ngày ghi hình kết thúc sớm.
Chương Như Manh và Hàn Ôn vũ hoàn toàn không lo lắng, hai vợ chồng bình thường công việc rất bận, thỉnh thoảng họ cũng nghĩ đến chuyện, nếu có cơ hội gác lại công việc, sẽ trải nghiệm cuộc sống nông thôn thật tuyệt.
Bây giờ bọn họ đang mong chờ điều đó, hy vọng mười ngày ở trên núi sẽ khiến lòng họ dịu lại.
Bánh quy nhỏ và Đậu Đậu đều buồn ngủ, hai chị em ngồi bên đùi mẹ, cúi đầu ngủ.
—------