Chương 5: Bé Bốn Tuổi

Mạc Tuệ nhìn về phía An An.

Đứa bé trắng nõn như tuyết, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt làm lộ ra hai cánh tay mập mạp trắng nõn, nhìn sơ qua thì có cảm giác ăn rất được.

Cô giáo ở cô nhi viện buộc cho bé hai chiếc bím tóc thắt nơ nhỏ phối chung với kẹp tóc cùng màu, mái tóc mềm mại hơi nâu óng ả khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của bé càng trắng hơn.

Bé con rất nhỏ nhắn, gần như chìm vào trong đám người, đôi chân nhỏ nhón lên, có vẻ đã cố hết sức nhìn về phía mình, ánh mắt trong veo như hạt nho đen chớp chớp.

Đồng thời, sự chú ý của bé con cũng bị Mạc Tuệ hấp dẫn. Cô mặc quần áo ở nhà màu xanh xám, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài gợn sóng màu hạt dẻ được tùy ý buộc lên, xõa trên bờ vai mảnh khảnh, có vài sợi tóc lòa xòa trước trán nhẹ nhàng rủ xuống che đi ánh mắt có phần lạnh nhạt của cô.

Trẻ em lớn lên trong cô nhi viện có khả năng nhìn sắc mặt của người khác nhất. Nụ cười trên mặt dì rất nhạt, dì ngồi xổm xuống tìm dép lê cho bé, tuy khách sáo nhưng hình như dì không thích bé chút nào.

“Cô Mặc, đây là khách mời nhỏ nhà cô, bé tên là An An.” Nhân viên vội vàng giới thiệu: "An An, mau gọi mẹ.”

Khóe môi Mạc Tuệ vẫn không hề cong lên nhưng động tác tay lại dừng lại một chút.

Cô không muốn cô bé trước mắt gọi mình là mẹ.

“Con bao nhiêu tuổi?” Mặc Tùy chuyển đề tài, lạnh lùng hỏi.



An An mím cái miệng nhỏ nhắn, do dự hồi lâu, mới giơ ra bốn ngón tay: "Con bốn tuổi."

Vừa dứt lời, bé liền không lên tiếng.

Dì này không thích bé, dì không muốn bé gọi cô ấy là mẹ.

Thấy vậy, nhân viên có hơi lo lắng.

Tại sao đứa trẻ này lại hiểu chuyện như vậy chứ?

……

Tổ chương trình vốn còn muốn tiến hành một cuộc phỏng vấn đơn giản với chồng Mạc Tuệ, dù sao thì đây cũng là thứ khán giả thích xem. Nhưng ai biết, Mạc Tuệ nói chồng cô đi công tác, ba ngày này sẽ không trở về. Vì vậy, tổ chương trình cũng không ở lại nữa, lắp đặt camera trong phòng rồi rời đi.

Đợi đến khi mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn lại một lớn một nhỏ nhìn nhau chằm chằm.

Mạc Tuệ không biết ở chung với đứa bé như thế nào, chỉ vào sô pha, vừa định mở miệng đã thấy An An "Vèo" một cái chạy đến bên cạnh máy quay phim.

Bên đó có một cái ghế dài, bánh bao nhỏ vững vàng ngồi xuống, hình ảnh vô cùng hài hòa.



Tuy nhiên, trên khuôn mặt mũm mĩm của bé, một đôi mắt sáng ngời đang nghiêm túc dò xét cô, mang theo một chút cảnh giác rụt rè.

Dù sao Mạc Tuệ cũng là người lớn, sao có thể tiếp tục giằng co không ngừng với một đứa trẻ như vậy chứ.

Tuy rằng cô cũng không muốn tham gia chương trình này nhưng nếu đã ký xong hợp đồng thì cô cũng chỉ có thể chuyên nghiệp thêm một chút.

Dù sao thì cũng phải quay xong chương trình này, chỉ có mười lăm ngày thôi.

Mạc Tuệ lấy thẻ nhiệm vụ tổ chương trình để lại trước khi đi, sau khi mở ra thì đưa cho An An: "Xem nhiệm vụ của con đi.”

Từ xa, An An nhẹ nhàng ngước lên, tò mò nhìn về phía thẻ nhiệm vụ trên tay Mạc Tuệ.

Ngay cả cái này cũng không chịu hợp tác sao?

Đôi lông mày mảnh mai của Mạc Tuệ hơi nhướng lên.

"Chúng ta không quen biết nhau, không thể nói chuyện cùng nhau cũng là chuyện bình thường."

"Nhưng dì có thể bảo đảm với con dì không phải là người xấu."