Chương 49: Sắp Phải Về Sao?

Mẹ thực tập không hề trách mắng mình!

Nhưng dì ấy biết giặt quần áo sao?

Biểu cảm của đứa bé như ngạc nhiên muốn hỏi, nhưng cô bé không muốn làm tổn thương Mạc Tuệ.

Mạc Tuệ:……

“Dì đi gọi điện thoại cho dì Ngô, bảo dì ấy mang vài bộ quần áo ra đây.”

…..

Sau khi thay bộ quần áo cũ, An An đột nhiên nhớ tới giấc mơ của bản thân, cũng có tình tiết giống như này.

Tổ chương trình chuẩn bị “bất ngờ”, đó là mời giáo viên về dạy cho lũ trẻ, như là vẽ, âm nhạc, biểu diễn.

Lúc sau An An tới nơi, vì ăn mặc quá xuềnh xoàng, nên bị mọi người cười chê.

Cô bé vẫn ngơ ngác không biết chuyện gì, chỉ biết là kể cả những nhân viên công tác và các bạn nhỏ, tất cả đều dùng ánh mắt thương hại hoặc ghét bỏ để nhìn mình.

Từ lúc đó trở đi, An An vốn nhút nhát lại càng không dám ra khỏi nhà.

Một lớn một bé suốt ngày chỉ ở trong nhà, cho đến khi mùa phát sóng trực tiếp kết thúc, trực tiếp hết vai.

“Mạc Tuệ, quần áo chị mua cho em đấy.”

“Đều là những thương hiệu quần áo mới nhất của kì này, nhưng mà trẻ con thì chắc là không cần thương hiệu cao cấp như vậy chứ?”

Mạc Tuệ nhận lấy túi đồ, nhìn một cái: “Có thể thì cho cô bé mặc tốt chút.”

“Lời này…” Chị Ngô cười một tiếng, “Cuối cùng em cũng mở lòng với cô bé rồi.”

Mạc Tuệ không đáp lại lời của chị Ngô.

Cô hi vọng trong khoảng thời gian này kí ức thời thơ ấu của An An sẽ trở nên tốt đẹp nhất.

Cố gắng không để lại nuối tiếc, đứa trẻ này quá đáng thương rồi.



Chị Ngô còn có việc bận, liền đặt quần áo xuống rồi rời đi.

Mạc Tuệ lấy quần áo trong túi ra, ướm thử lên người An An, mặc khá vừa.

“An An, con đi thử xem.”

[Oa, chị Ngô rất có thẩm mỹ nha, nhãn hiệu này thiết kế rất đẹp đó! ]

[Bây giờ quần áo của trẻ con cũng đẹp như vậy à? Dễ thương quá đi mất thôi, có

đồ cho người lớn không vậy, tôi cũng muốn vài bộ. ]

[Đồ này chắc chắn rất đắt đó….. An An may mắn quá đi. ]

[Đúng vậy, đắt cũng phải thôi, nhưng với Mạc Tuệ chút tiền này có là gì đâu chứ,

chủ yếu là ở tấm lòng. ]

Trong khi khán giả đang thảo luận, An An từ trong phòng bước ra.

Cô bé mặc một chiếc váy lụa màu hồng phấn, tuy là váy của một nhãn hàng xa xỉ, nhưng không hề có logo rõ ràng, kiểu dáng cực kì ngây thơ, đơn giản.

An An chỉ mới chạy nhẹ, váy đã bay, cô bé kinh ngạc cúi đầu, lấy tay nhỏ chặn tà váy lại.

Cô bé đáng yêu, da trắng nõn, mềm mịn, với biểu cảm ngây thơ, khoé miệng cười thẹn thùng đều phá lệ thuần tuý.

“Đẹp lắm.” Mạc Tuệ cắt mác, “Vừa nãy dì mới tra mạng, quần áo cho trẻ con mặc thì nên giặt trước rồi mới mặc được.”

[Oa oa oa…. Không cần giặt đâu. ]

[Chiếc váy đẹp quá, không biết giặt thì có hỏng không ! ]

[Tôi nghe nói da trẻ em rất mẫn cảm, mua quần áo mới thì vẫn nên giặt trước đã, xem ra Mạc Tuệ rất thương cô bé này, bắt đầu quan tâm cô bé rồi. ]

…..

An An đã thử rất nhiều váy, cuối cùng đều phải thay ra, bị mang hết đi giặt.

Cô nhóc đi theo Mạc Tuệ đến ban công, đứng bên cạnh chỗ giặt đồ, nhìn mẹ thực tập giặt đồ.



Cho đến lúc này, cô bé mới phát hiện ra mình đã hiểu lầm mẹ thực tập.

Thì ra Mạc Tuệ cũng biết giặt quần áo, chỉ là hai tay đeo bao tay, trông rất mới lạ.

“Con có thích quần áo mới không? Thấy ánh mắt cô bé mong chờ, Mạc Tuệ thuận miệng hỏi.

An An nhẹ nhàng gật đầu.

Đứa bé không biết quần áo từ đâu ra, cũng không biết chúng đắt cỡ nào.

Chỉ cảm thấy, mẹ thực tập đối xử với mình rất rất tốt.

An An ngẩng khuôn mặt tròn trịa, nhỏ giọng nói: “Dì ơi, chương trình sắp kết thúc rồi ạ?”

Tay Mạc Tuệ đang giặt một mớ quần áo, khuôn mặt nhỏ giữa căn phòng đầy bọt xà phòng, lại nhẹ nhàng hát.

Rũ mắt xuống, cô phát hiện ra biểu cảm của An An, vậy mà lại có chút buồn tủi.

“Con muốn về rồi à?” Mạc Tuệ hỏi.

An An ra sức lắc đầu như trống bỏi, giọng nói non nớt: “Mấy anh chị tình nguyện viên ở cô nhi viện chỉ tặng quà cho chúng con lúc chuẩn bị ra về thôi ạ.”

Tối qua, Mạc Tuệ có tra tư liệu của cô nhi viện.

Nghe nói nhóm từ thiện ngẫu nhiên sẽ chăm trẻ em trong viện, bọn trẻ lại cần có người làm bạn, chỉ cần có người đến, chúng sẽ rất vui.

Nhưng sự vui sướиɠ đó chẳng được bao lâu, nhóm thiện nguyện cũng biết bọn trẻ không nỡ để bọn họ đi, đến những lúc phải nói lời tạm biệt, họ đã để lại quà, chính là muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng bọn trẻ.

Sau này, trẻ con ở cô nhi viện có nhiều kinh nghiệm hơn.

Chúng không dám quá vui vẻ nữa, bởi vì những lúc vui vẻ nhất, cuối cùng thì vẫn phải nói lời tạm biệt.

An An cũng vậy.

“Dì ơi, con sắp phải trở về sao ạ?” An An hỏi rất nghiêm túc.

Tim Mạc Tuệ như bị thứ gì đó bóp nghẹt.