Chương 44: Dã Ngoại

Mạc Tuệ sợ rằng bánh bao nhỏ sẽ quá miễn cưỡng, muốn từ chối yêu cầu mà cô bé đưa ra.

Nhưng ai mà ngờ, An An và nhϊếp ảnh gia đều đang rất nóng lòng muốn thử.

Đặc biệt là nhϊếp ảnh gia, anh ta còn hưng phấn nói nhỏ với đồng nghiệp đang mang máy quay trực tiếp đưa cho anh ta để thông báo cho khán giả.

Thể hiện cảm xúc trên ảnh tuyên truyền là điều mà nhϊếp ảnh gia muốn hướng tới, bây giờ vất vả lắm mới có hy vọng, anh ta không nghĩ sẽ thông báo cho khán giả trong phòng phát sóng biết trước được.

Anh ta phải sử dụng chiêu cuối thôi.

Máy quay trực tiếp chuyển sang quay Nguyễn Tình Tình.

Nguyễn Tình Tình vui mừng khôn xiết, nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội cho mình và con gái tiếp tục giao lưu.

[Tôi đã nói rồi mà, Mạc Tuệ không làm được đâu, đến cả chụp ảnh cũng không làm được.]

[Đừng nói là cảm xúc của cô ấy bị ảnh hưởng nha? Thật nực cười ha ha ha ha]

[ Nói không chừng ảnh tuyên truyền tung ra căn bản không có ảnh của cô và An An đó.]

[ Tội nghiệp cho cô bé An An, không chụp được ảnh nào đẹp, tôi muốn lấy ảnh này làm hình nền di động đó.]

...

Studio quay chụp xong trước mười hai giờ.



Các khách quý vốn cho rằng có thể trở về nghỉ ngơi, nhưng ai biết, tổ chương trình đã sắp xếp trạm tiếp theo là người lớn dắt trẻ con đi dã ngoại.

Chương trình sắp xếp một chiếc xe buýt, bọn họ ngồi cùng nhân viên công tác lên xe xuất phát.

An An vô cùng mong chờ, từ lúc lên xe vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, trông ngóng nhanh đến địa điểm.

Mạc Tuệ cũng bị cảm xúc của cô bé ảnh hưởng, suy nghĩ một hồi cảm thấy đi ra bên ngoài một chút hình như cũng rất thú vị.

Xe buýt chạy đến công viên xanh ở ngoại ô.

Vừa xuống xe, đầu Kỳ Kỳ và Lập Lập liền rũ xuống.

Cũng chỉ là một cái công viên, ngoài cỏ và cây ra thì cái gì cũng không có!

"Hòa Hòa, đừng giận dỗi nữa." Tiêu Thấm nói với đứa trẻ, "Ba nói con thích nhất là ra ngoài chơi, ngày thường nhõng nhẽo đòi dẫn đi, tuy con không cần dì nhưng ít nhất cũng nên chơi vui vẻ được không?"

Tô Hòa Hòa đã 6 tuổi, cũng là độ tuổi bắt đầu hiểu chuyện, khó chịu mở miệng.

Vẫn là An An quay đầu, nhỏ giọng bảo: "Chị ơi, chúng ta cùng nhau dã ngoại đi."

Tô Hòa Hòa có được bậc thang, đuổi kịp bước chân cô bé.

Trẻ con luôn thích chơi với những đứa bé lớn hơn mình, An An cũng không ngoại lệ.

Tô Hòa Hòa đi theo bên cạnh, bước chân nhỏ của cô bé uyển chuyển, nhẹ nhàng.



Mạc Tuệ đã thay thành đôi giày đế bằng mà chương trình chuẩn bị, không khí của công viên mát mẻ.

Đột nhiên cảm thầy tâm trạng thả lỏng không ít.

Khó trách bác sĩ Lâm nói nên tiếp xúc nhiều hơn với thiên nhiên.

Đi được nửa đường, bọn nhỏ đều khát, An An muốn uống nước, chạy "lạch bạch" đến bên mẹ thực tập.

Thấy khuôn mặt nhỏ vui vẻ của cô bé, Tô Hòa Hòa nghi ngờ hỏi: "Em thích cô ấy à?"

"Thích." An An xoa đầu giống như ổ gà

"Tại sao?" Tô Hòa Hòa lại hỏi.

An An suy nghĩ, quyết định nói thật: "Bởi vì em không có mẹ, nên muốn có một người mẹ."

Tô Hòa Hòa suy nghĩ hồi lâu: "Chị có mẹ nên không thích dì này."

"Chị ơi, chị có hai người mẹ à." An An lộ ra khuôn mặt nhỏ sùng bái.

Tô Hòa Hòa thở dài: "Ai da, em còn nhỏ nên cái gì cũng không hiểu."

...

Nhân viên công tác đã trải xong chỗ để ăn cơm trên thảm cỏ, đặt lên một ít trái cây cùng với đồ ăn vặt.