Chương 32: Tốt Hơn

Phòng khám tâm lý của bác sĩ Lâm không nằm ở đoạn đường phồn hoa, hơn nữa phòng khám cũng chỉ có một mình anh là bác sĩ, khám bệnh phải hẹn lịch trước, ở đây tuyệt đối sẽ không gặp ai ngoài bác sĩ và y tá.

Bởi vậy khi Mạc Tuệ mở cửa đi vào cũng sẽ không gặp bất cứ trở ngại tâm lý nào.

Trong phòng khám tâm lý, cửa chính bị đẩy ra, bên tai vang lên tiếng chuông gió lanh lảnh dễ chịu.

Cô y tá nhỏ đang phân loại thông tin bệnh nhân ở quầy lễ tân, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mạc Tuệ.

Dáng người cô cao gầy, lại chỉ mặc một chiếc quần jeans cùng với chiếc áo dệt kim ngắn tay giản dị, khắc họa nên tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ, cử chỉ và điệu bộ của cô đều toát lên khí chất cao ngạo từ trong xương cốt.

Mạc Tuệ đi đến trước mặt y tá, cũng không tháo kính đen và mũ xuống, cả khuôn mặt bị che hơn nửa, kết hợp cùng làn da trắng nõn, thanh tú.

“Tôi đã hẹn trước lúc mười giờ sáng.”

Cô y tá nhỏ kiểm tra thông tin hẹn trước, sau khi xác nhận xong, cô ấy ra hiệu “mời” với Mạc Tuệ rồi ấm áp nói: “Cô Mạc, để tôi đưa cô vào.”

Bước chân của Mạc Tuệ dừng lại một chút.

Bình thường cô đều đi vào một mình.

Những người làm nghề này rất chú trọng đến việc riêng tư của bệnh nhân, lượng nhân viên công tác không nhiều, chỉ có mấy người đi qua đi lại, tất cả mọi người đều rất chuyên nghiệp, không nói chuyện nhiều.

Cô đã gặp cô y tá này mấy lần rồi, nhưng tại sao lần này lại nhiệt tình như vậy?

Mạc Tuệ không hỏi nữa, đi đến phòng khám.

Ánh mắt đảo qua, cô lại thấy cô y tá nhỏ định nói gì đó, nhưng lại ngậm miệng, lỗ tai bởi vì nhịn mà đỏ bừng.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng cô y tá nhỏ cũng lấy hết can đảm.



“Cô Mạc, tôi rất thích…”

Mạc Tuệ có rất nhiều fans, điều này từ lâu đã thành thói quen.

Vừa định nói một câu cảm ơn cho có lệ, ngay sau đó, lời nói của cô y tá nhỏ khiến cô lập tức nuốt ngược trở lại.

“Con gái thực tập của cô, An An!” Cuối cùng cô y tá nhỏ cũng lên tiếng, mắt thường cũng có thể thấy được sự thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Tuệ: …

“An An thực sự rất đáng yêu đó! Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy một bé con đáng yêu đến mức khiến người ta cảm thấy đáng thương như vậy, cô Mạc, cô nhất định phải đối xử tốt với cô bé đó!”

Mạc Tuệ: “… Được.”



Phòng khám được trang trí rất đơn giản, ánh sáng ấm áp của ánh đèn khiến mọi người cảm thấy thoải mái và dễ chịu.

Bác sĩ Lâm mời Mạc Tuệ ngồi xuống, cười dịu dàng: “Cô Mạc, gần đây cô cảm thấy thế nào?”

Mạc Tuệ tháo mũ và kính đen xuống, khuôn mặt thanh tú không thể chê vào đâu được.

Tiếp theo là thời gian trị liệu giống như lúc trước, cho dù bác sĩ Lâm không nói, cô cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của mình đang dần trở nên ổn định, thần kinh căng thẳng cũng dần được thả lỏng.

“Nói ra tất cả, khóc hay tức giận đều có thể cho phép cô trút hết những cảm xúc tiêu cực, nhưng hiển nhiên là cách này không phù hợp với cô.” Bác sĩ Lâm đan hai tay vào nhau, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, “Chúng ta có thể tìm những biện pháp khác, ví dụ như chương trình mà cô đang quay.”

“Từ khi hơn mười tuổi, cô đã bắt đầu thích ứng với cuộc sống có ánh đèn soi đến, lần này cô hãy dùng thói quen đứng trước ống kính của mình đối mặt với sự đau khổ và đánh bại nó đi.”