Chương 22: Bảo Vệ Cậu

Ni Ni là tiểu công chúa bị đã bị làm hư, trước mặt những đứa bé khác cô nhóc không nhịn được liền muốn bắt nạt người khác.

Nhưng bây giờ cô nhóc lại không muốn bắt nạt An An.

Bởi vì cô bạn nhỏ này, khi mỉm cười trông cũng có chút đáng yêu.

“Chúng ta làm bạn thân nha!” Lập Lập hào hứng nói.

An An gật đầu ngay lập tức, bé thích nhất là kết giao bạn bè.

Tay nhỏ của Ni Ni chống cằm, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.

Cô nhóc không có bạn bè, bình thường lúc ở nhà, chỉ có dì bảo mẫu với chú bảo vệ cùng chơi với cô nhóc.

“Làm thế nào để kết bạn?” Cô nhóc hỏi.

“Chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện phiếm nha!” Lập Lập mỉm cười như mặt trời nhỏ.

Vì thế, những đứa trẻ “ăn xong tiệc” bắt đầu hăng hái nói chuyện, nói chuyện này rồi đến chuyện kia, nói đến chuyện của cả thiên hạ.

“Trẻ mồ côi là cái gì?” Ni Ni đột nhiên hỏi.

[Mẹ ơi — sao lại hỏi chuyện này? Nhóc quỷ đúng là nhóc quỷ, không có cách nào làm người khác bớt lo lắng được.]

[Nhưng tôi cảm thấy cô nhóc không phải là cố ý đâu, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.]

[Trẻ con thì hiểu cái gì chứ? Có thể cô nhóc thật sự không biết trẻ mồ côi là cái gì.]



“Nghe nói cậu là trẻ mồ côi, vậy trẻ mồ côi là gì vậy?” Cô nhóc lại hỏi.

Khán giả trong khu bình luận ai oán, hận không thể nào lấy tay bịt miệng Ni Ni lại.

Làm thế nào mà có thể xát muối lên vết thương của An An như vậy chứ?

Bánh bao nhỏ thật không dễ dàng mà …

Tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp rõ ràng đã ít đi rất nhiều, không phải là mọi người đã rời đi, mà là mọi người không đành lòng mà nhìn An An đau buồn.

Tuy nhiên, ngay lúc mọi người nghĩ An An sẽ tỏ ra xấu hổ hoặc đau lòng tới khóc, thì hành động của bánh bao nhỏ lại nằm ngoài tiên đoán của tất cả mọi người.

“Trẻ mồ côi chính là đứa trẻ không có ba mẹ.” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, An An nhìn thẳng vào Ni Ni, chân thành giải thích.

“Vậy cậu không có ba mẹ chăm sóc sao?” Ni Ni tò mò hỏi.

An An lắc lắc đầu.

Trái tim của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp liền treo hết trên cổ họng.

Xong đời rồi, Ni Ni liệu có cười nhạo bé?

Nhưng ai mà biết, ngay lập tức, Ni Ni lại tỏ ra biểu tình ghen tị.

“Thật là tốt, vậy thì lúc nào cũng có thể xem phim hoạt hình, mà không sợ ba mẹ tắt tivi rồi.”

“Còn có thể ăn quà vặt mà không lo sâu răng …”

“Không muốn ngủ thì không ngủ, không muốn ăn thì không ăn.”



Nguyện vọng lớn nhất của Ni Ni chính là không ăn không ngủ.

Hiện tại, bạn mới của cô nhóc lại có thể làm điều đó.

Cô nhóc rất muốn trở thành trẻ mồ côi.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp dở khóc dở cười, trái tim đang treo ở cổ họng cũng từ từ rớt xuống.

[Lời nói của trẻ con không bao giờ sai!]

[Ba mẹ cô nhóc có đang ở phòng phát sóng trực tiếp không? Lo mà chuẩn bị roi cho tốt đi, đứa trẻ về nhà liền bị đánh!]

Không khí trong trường quay khá là vui vẻ.

Lập Lập nghe Ni Ni nói xong, liền nhìn An An với ánh mắt như một người già.

Bây giờ tới lượt An An mở to mắt.

Đợi đến khi bé định thần lại, bánh bao nhỏ lộ ra một biểu tình nhỏ.

Giống như đang nhìn hai kẻ ngốc.

“Trẻ mồ côi có ba mẹ đã xảy ra chuyện, ba mẹ chúng không còn cách nào ở bên cạnh chúng được nữa. Còn có …?” Nói đến đây, An An cúi thấp đầu, khó khăn nói, “Còn có những đứa trẻ bị ba mẹ vứt bỏ.”

“Không có ba mẹ thì một chút cũng không tốt, như thế sẽ không có ai bảo vệ các bạn nhỏ.”

Năng lực diễn đạt của An An rất tốt.