Đúng là Mạc Tuệ không muốn trang điểm nữa.
Nhưng chẳng ai biết được, khi cô buông trong tay cây cọ trang điểm xuống, một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mềm mại, nhẹ nhàng cầm lấy hộp phấn.
An An chưa từng nhìn thấy thứ đồ như này bao giờ, nên rất tò mò.
Cô bé nhìn chằm chằm chiếc cọ một lúc lâu, gương mặt nhỏ liền trở nên nghiêm túc, hết nhìn cọ trang điểm, rồi lại nhìn vào gương.
“Cái này không được.” Mạc Tuệ không nghĩ ngợi nhiều liền nói.
Cô không biết có đồ trang điểm trẻ em hay không, nhưng hiển nhiên, phấn hồng này không thể dùng trên mặt trẻ em được.
Ngay cả khi bọn họ là diễn viên bình thường đều chú trọng việc chăm sóc da, mà da làn da vẫn bị đồ trang điểm làm tổn thương, chứ đừng nói là làn da mềm mịn của đứa bé.
“Trẻ con không thể trang điểm.”
Nhưng vừa dứt lời, lông cọ mềm mại đã nhẹ nhàng lướt qua má cô.
Mạc Tuệ ngẩn người, nhìn về phía An An.
Đứa bé nhón chân, học theo động tác vừa xong của cô, chăm chú dùng phấn má đánh lên khuôn mặt của cô.
Làn da vốn trắng nõn, nay được phủ thêm lớp phấn mỏng màu hơi ngả đỏ, liền trở thành một màu hồng nhạt hiện lên trong nước da trắng muốt, màu này không quá nặng, mặc kệ An An có đánh như nào, đều giữ được nét dịu dàng như cũ.
Gương mặt thanh tú lúc này như được điểm lên thêm một tia nắng ấm áp, cả người đều trở nên mềm mại.
“Con...” Mạc Tuệ nôn nao, toàn thân như đơ ra.
“Đẹp quá.” Cô bé nghiêng đầu, khoé miệng hơi cười mỉm hơi rụt rè, vừa quay đầu lại nhìn về phía bàn trang điểm lộn xộn, cuối cùng với tay ra lấy một chiếc bút kẻ mắt.
Đây là gì thế?
An An muốn thử.
Nhìn đứa trẻ ngó ngoáy liên tục, Mạc Tuệ vội lấy lại chiếc bút kẻ mắt.
“Cái này… để dì tự làm đi.” Cô lúng túng nói.
[Mạc Tuệ thật sự không muốn thay đổi, nhưng nghĩ kĩ lại, tóm lại cũng đâu thể để mặt mình cho trẻ con vẽ bừa được. ]
[Cho nên cũng chỉ là sợ bóng gió thôi, đại minh tinh của chúng ta vẫn là beauty blogger! ]
[Tích… beauty blogger nhỏ đã offline rồi, beauty blogger lớn online! ]
………
Khương Lâm đang ở trong nhà chuẩn bị bữa tối.
Ban đầu, Khương Lâm nghĩ có thể mua đồ ăn bên ngoài để tiếp đãi mọi người, nhưng hai vợ chồng trong phòng thương lượng cả nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định tự mình xuống bếp.
Không còn cách khác, suy cho cùng cũng không thể để mấy hình tượng hiền thê lương mẫu này mất đi được.
Tất cả những món Khương Lâm làm đều là cơm nhà cả, nhưng lại được bày biện rất tinh tế, trông có vẻ không hợp lắm.
Làm được đĩa gà trông giống món ăn phương Tây, thật sự khiến cô quá đỗi mệt mỏi.
Đợi đến khi hầu như không cần chuẩn bị gì nữa, cô dọn mâm đồ ăn lên bàn, vừa định kêu chồng và đứa con trai thực tập đến giúp thì lại nghe tiếng cãi nhau vọng lên từ phòng vệ sinh.
“Ngoan--- Xịt một ít sáp tóc lên, rồi ba vuốt tóc cho con. “
“Con không muốn, như thế khoa trương lắm.... “
“Tới đây, như vậy mới giống con trai ba được!”
Khương Lâm: ........
Cô quay đầu lại nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên chiếc gương tủ lạnh.
Có trang điểm tinh tế đến đâu thì vẫn là bị lớp dầu trong nồi làm nhem nhuốc hết cả.
Bực thật.
“Kính coong-----“
Tiếng chuông cửa vang lên.
Nghe thấy tiếng vợ đặt mâm thật mạnh trên bàn, Tần Phong vội vã mà chạy ra mở cửa.