Chương 13: Hâm Sữa

Từ đó về sau, Mạc Tuệ cả đêm không ngủ được, từ một ly rượu nhỏ trước khi ngủ, đến dần dần bắt đầu uống rất nhiều, bác sĩ tâm lý nói nếu cứ tiếp tục như vậy, tình trạng của cô sẽ ngày càng nặng.

Bác sĩ tâm lý đã đề nghị cô đồng ý tham gia chương trình này, bác sĩ Lâm nói tâm bệnh còn cần tâm dược, ngày đó từ phòng khám đi ra, cô nhất thời đáp ứng, nhưng khi cách ngày ghi hình càng gần, cô lại càng sợ hãi.

Có muốn từ chối thì cũng đã quá muộn.

Những suy nghĩ phức tạp trong đầu cuối cùng cũng được giải tỏa, không còn rối rắm như mớ bòng bong, nhưng cũng chưa đủ say.

Cô vẫn sẽ nhớ tới đứa bé cười với vẻ mặt nghịch ngợm kia.

Con gái của cô.

Mạc Tuệ hít sâu một hơi, bàn tay mảnh khảnh cầm chai rượu đỏ.

Đột nhiên, một tiếng động không lớn cũng không nhỏ từ phòng khách truyền đến.

Trong nhà không bật đèn, bé con lại không quen thuộc nơi này, mò mẫm đi ra, đυ.ng phải bình hoa khiến cho bé phát ra một tiếng "A" nhỏ nhưng bé không bỏ cuộc, mò mẫm đi ra ban công.

Dưới ánh trăng, tóc của bé con hơi loạn, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt vẫn còn buồn ngủ.

Không thể không thừa nhận, cô bé rất đáng yêu.

Đáng yêu hơn bất cứ ngôi sao nhí nào cô từng hợp tác trước đây.

“Có chuyện gì sao?”



An An không bị giọng nói lạnh nhạt của Mạc Tuệ làm cho sợ hãi, ngược lại còn tiến lên vài bước.

Cô đau đầu, hơi nhíu mày.

Hôm nay cô không uống quá nhiều cho nên cô vẫn còn tỉnh táo.

“Sữa.”

“Cái gì?”

"Dì có thể hâm nóng sữa giúp con không ạ?"

Bé con lại lên tiếng một cách yếu ớt. Ánh mắt rụt rè của đứa nhỏ rất đáng thương, mới tới nơi xa lạ, khó tránh khỏi sẽ có cảm thấy cảm giác ỷ lại, hơn nữa, xuất thân của mình sẽ khiến tâm hồn bé mỏng manh và nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác.

Bởi vậy mặc dù Mạc Tuệ không tình nguyện, cũng không có biện pháp từ chối bé.

Mạc Tuệ từ ban công đi ra, đi vào phòng bếp, bật đèn trong phòng lên.

Ánh đèn mặc dù ấm áp nhưng vẫn khiến An An không mở nổi mắt. Đứa trẻ khép hờ mắt, bước theo sát Mạc Tuệ như thể kết cục bi thảm trong giấc mơ nếu bé không chú ý sẽ lại xuất hiện.

Mạc Tuệ cầm một cái nồi, lấy hộp sữa từ trong tủ lạnh ra, vặn nắp đổ vào đó. Sữa trong nồi "ùng ục ùng ục" bốc hơi, sau đó cô cầm một cái ly và đổ sữa vào trong.

Thành cốc cũng không quá nóng nên chắc đứa nhỏ vẫn có thể cầm vững.

“Con cầm đi, uống xong rồi ngủ." Mạc Tuệ đi ra ban công, lại bổ sung thêm một câu, "Đừng ra ngoài nữa.”



Nhưng cô không biết bé con giống như là một cái đuôi nhỏ, một bước cũng không rời mà đi theo mình.

Đợi đến khi cô ngồi xuống ghế ở ban công lần nữa, còn muốn đưa tay lấy ly rượu, hai bàn tay nhỏ bé mập mạp trắng như tuyết đưa ly sữa tới.

“Dì uống đi.”

An An mới uống xong, ly sữa trước khi ngủ vừa thơm vừa ấm nên bé muốn chia sẻ với dì.

Sữa uống tốt hơn rượu vì mùi rượu không dễ chịu.

Mạc Tuệ ngây ngẩn cả người.

Thấy cô không nhận cốc, bé con cũng không vội, giương ánh mắt trong veo nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi.

Một giây trôi qua, hai giây trôi qua......

Mạc Tuệ nghĩ, nếu con gái cô còn sống chắc cũng bằng đứa trẻ này rồi. Bác sĩ Lâm nói muốn chữa tâm bệnh cần tâm dược chính là ý này sao?

Cô bất giác cảm động trước sự ấm áp trong mắt đứa trẻ, nhẹ nhàng cầm lấy ly sữa. Sữa tươi hâm nóng vẫn còn lớp váng sữa nổi trên bề mặt, mùi thơm hơn ly rượu vang đỏ kém chất lượng đó rất nhiều.

“Cám ơn con.” Mạc Tuệ nhẹ giọng nói.

Khuôn miệng nhỏ nhắn của An An khẽ nhếch lên, khẽ vẫy tay: "Đừng khách khí nha.”

……