Chương 11: Ngủ Một Mình

“Con không thích nghe nhạc người lớn phải không? Đến tối bố sẽ hát bài trong phim hoạt hình cho con nha!”

Lập Lập: …

Tuy rằng mới đến đây, cũng không thân thuộc với nơi này, nhưng cậu nhóc đã năm tuổi, là một tiểu nam tử hán.

Lấy lại được sự dũng cảm của mình.

Vì vậy, cậu nhóc hít một hơi, ưỡn ngực, lấy hết can đảm: “Có thể không hát nữa được không?”

Tần Phong khóe miệng giật giật.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không nhiều, mấy trăm người đều cười không ngừng.

“Cốc cốc cốc…”

“Tiểu Lâm, có người gõ cửa sao?” Tần Phong ôm lấy Lập Lập đi về phía cửa.

Khương Lâm quá mệt mỏi trong phòng bếp, hối hận trước khi tham gia chương trình đã không thương lượng với chồng về vấn đề hình tượng.

Đáng ra cô không nên lấy hình tượng hiền thê lương mẫu làm gì, cứ làm một người yếu đuối nhỏ nhắn không tốt hay sao? Được yêu thương chiều chuộng cũng không tốt hơn hay sao?

Nhưng hiện tại, cơm cũng đã làm xong được một nửa, tự mình bày ra hình tượng đó, khóc cũng phải diễn cho xong.

Cô đưa tay lau tạp dề, thò đầu ra ngoài: “Ai vậy?”

Cửa phòng vừa mở ra, Tần Phong cùng Khương Lâm trợn tròn mắt, im lặng ba giây.

“Xin chào, tôi có thể xin một chén cơm được không?” Mạc Tuệ nói.

Bây giờ nấu cơm chắc chắn là không kịp.

Tần Phong và Khương Lâm rất khách khí, lập tức bưng ra một chén cơm đầy, chạy ra đưa cho cô.



Mạc Tuệ gật đầu cảm ơn, xoay người đi về phòng bên cạnh.

Mặc dù có một số khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp phàn nàn rằng Mạc Tuệ là một kẻ ngu ngốc trong cuộc sống, nấu cơm cho đứa bé mà cũng quên, nhưng khi nghe cô ấy nói với An An ở nhà rằng cô ấy sẽ sang nhà bên cạnh để xin một bát cơm, lập tức thích thú đi theo tới phòng phát sóng này.

Khi bóng lưng Mạc Tuệ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tần Phong và Khương Lâm thất thần nhìn nhau.

Hai người sắc mặt đỏ bừng, vô cùng kích động.

“Là Mạc Tuệ đó.”

“Tổ chương trình cư nhiên cho chúng ta ở cạnh nhà cô ấy!”

Nhìn hai người họ, Lập Lập vùi đầu thở dài một hơi.

Phải cùng hai người kỳ lạ này trải qua tận mười lăm ngày sao?

[Tôi đoán nhất định hai hồ ly già này đang nghĩ cách để tiếp cận Mạc Tuệ.]

[Mặc dù hai người này không được thông minh cho lắm, nhưng tính cách của cặp đôi ngốc nghếch này cũng khá tốt nhỉ?]



Buổi phát sóng trực tiếp ngày đầu tiên kết thúc lúc chín giờ tối.

Các nhân viên đã bố trí đúng thời gian, camera đúng giờ sẽ tắt, người xem trong phòng phát sóng dù có miễn cưỡng đến đâu cũng chỉ có thể chờ đến ngày mai mới gặp lại bé con cùng ảnh hậu.

Ngay trước khi offline, mọi người đều lo lắng về một vấn đề

Buổi tối Mạc Tuệ sẽ ôm bé con ngủ sao? Ở môi trường xa lạ, nếu An An ở một mình chắc chắn sẽ rất sợ hãi.

“Con ngủ ở phòng này.” Mạc Tuệ chờ An An tắm rửa xong mới đưa cô bé đến phòng trẻ em, “Ngủ một mình không sao đúng không?”

An An không trả lời câu hỏi, chỉ tò mò nhìn vào trong phòng.

Căn phòng nhỏ này dán giấy dán tường màu hồng, chiếc giường màu hồng, ngay cả ga trải giường cũng là màu hồng phấn dịu dàng.



An An đặt đôi dép nhỏ ngay ngắn bên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, tựa hồ sợ làm bẩn tấm khăn trải giường đẹp đẽ như vậy, cẩn thận chui vào trong giường.

Trên giường trẻ em, có một con búp bê rất to, rất lớn!

Bánh bao nhỏ ngạc nhiên đến mức ôm chặt con búp bê vào lòng.

Bình thường ở cô nhi viện, An An ngủ cùng các bạn.

Lần đầu tiên ngủ một mình, bé hơi lo lắng, nhưng cũng rất mong chờ.

Hơn nữa, còn một con búp bê ngủ cùng với bé!

“Còn muốn gì nữa không?” Mạc Tuệ xoay người đi ra ngoài trước, bước chân dừng lại một chút: “Có phải muốn uống sữa hay không?”

Bánh bao nhỏ gật đầu, đôi mắt sáng ngời, nụ cười nơi khóe miệng có chút ngượng ngùng.

Năm phút sau, bé dùng hai tay đón lấy sữa từ Mạc Tuệ.

Vẫn rất là ấm áp.

“Uống xong thì đi đánh răng.”

Vừa dứt lời, cửa phòng trẻ em nhẹ nhàng đóng lại.

Hai tay An An nâng cốc sữa, cúi đầu nhấp một ngụm.

Thật thơm, lại còn rất ấm áp.



Bên kia, Mạc Tuệ nằm trằn trọc trên giường, trong đầu quanh quẩn cơn ác mộng năm đó.

Cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng.