Chương 27: Bảo bối Trà Trà rất tri kỷ!

Đột nhiên khí đen cứng lại, rồi lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tay rút về phòng vệ sinh, như thể trong căn phòng này chưa từng có sự xuất hiện của nó.

Ninh Vũ nhìn con rối thế thân rách tung tóe, suýt chút nữa vui quá mà khóc –Nếu lượng máu rớt xuống 0% thì số lần sử dụng sẽ bị trừ mất. May mắn là lượng máu vẫn còn, con rối này có thể để lần sau dùng tiếp.

Cô nhìn thời gian, sắc mặt bỗng nghiêm túc hơn.

Bây giờ là [22:10], thời gian gõ cửa hôm nay của nữ quỷ chậm hơn hôm qua 5 phút.

Dựa vào chuyện mỗi lần nữ quỷ đến gõ cửa thì khí đen mới sợ hãi rời đi, hôm nay bọn họ cần kiên trì chống chọi với khí đen 10 phút mới được giải cứu, vậy ngày mai thì sao, có phải là 15 phút hay không? Ngày tiếp theo nữa là 20 phút ư?

Chờ tới lúc đó…Bọn họ có thể chịu đựng được nữa không?

Ninh Vũ hoảng hốt sợ hãi, bỗng không muốn nghĩ sâu xa thêm nữa.

Nữ quỷ gõ cửa phòng Ninh Vũ trong 5 phút, sau khi không thấy ai trả lời, nó nhanh chóng quay đi gõ cửa phòng Trà Trà.

Ninh Vũ giật mình, cô vừa chuẩn bị rời khỏi phòng quần áo để ra ngoài thì nghe thấy bên ngoài phòng có âm thanh “sột sột soạt soạt” vang lên.

Trà Trà không cẩn thận ngủ quên mất, khi nghe thấy tiếng gõ cửa cô bé mới mơ mơ màng bò từ trên giường dậy.

Trẻ em thường sẽ đi ngủ vào 8-9 giờ tối, buổi tối ngày hôm qua do Tiểu Hắc tông cửa tạo ra âm thanh lớn quá, khiến Trà Trà vì sợ hãi mà không ngủ được. Tối nay Tiểu Hắc không những thành thật yên lặng ở trong phòng vệ sinh mà còn có hai chị gái ở cạnh Trà Trà, nên cô bé có thể yên tâm mà ngủ.

Trà Trà vừa nắm lấy tay thỏ bông vừa xoa mắt rồi mở cửa phòng ra, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ mơ màng nói: “Chị ơi, chào buổi tối…”

“Chào buổi tối…Trà Trà…” giọng nói khàn khàn thô ráp khó khăn vang lên, nữ quỷ treo trên trần nhà chầm chậm bay xuống dưới.

Trà Trà rất tự nhiên mà cầm lấy một ngón tay lạnh băng của nữ quỷ rồi dắt nó vào trong phòng.

Cơ thể nữ quỷ đơ cứng trong nháy mắt, sau đó từ từ thả lỏng, sau khi vào trong phòng đầu nó xoay lại, đôi mắt đỏ tươi của nữ quỷ nhìn chằm chằm về phía phòng quần áo, lạnh lùng nói: “…Có người.”

“Là chị Ninh!” Cuối cùng Trà Trà đã tỉnh ngủ, cô bé vui vẻ chạy tới kéo Ninh Vũ ra khỏi phòng quần áo: “Chị Ninh nói buổi tối sẽ ở đây với em.”

Ninh Vũ bất ngờ không kịp phòng bị thì đã đối diện trực tiếp với đôi mắt đỏ tươi âm trầm của nữ quỷ kia, trên trán cô toát ra mồ hôi lạnh, cười gượng gạo nói: “Chào chị, chào chị…Rất, rất cảm ơn chị vào ban ngày đã nói cho chúng tôi biết về manh mối, tôi tới là muốn hỏi…”

Ninh Vũ nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng: “Xin hỏi, chúng ta nhất định phải ở trong phòng sao? Có thể ra ngoài sau 10 giờ tối không?”

“Còn có…Vài người chúng tôi có thể ở chung một phòng không?”

Không khí lúc nãy bỗng có hơi kỳ quái.

Bánh bao nhỏ mặc chiếc váy màu vàng nhạt mềm mại đứng ở giữa, bên trái là một nhân loại đang cố gắng kìm chế bản thân không được run rẩy, mà bên phải còn lại là một nữ quỷ cả ngày đều là máu đỏ, trên người còn mang theo khí đen dày đặc.

Đây là phó bản trò chơi thứ 5 của Ninh Vũ, nếu lúc trước có người nói cho cô biết rằng: Sau này có một ngày cô sẽ đứng đối diện với quỷ, không biết xấu hổ mà hỏi nó về manh mối.

Thì Ninh Vũ chắc chắn sẽ dùng gương mặt vô cảm nói người đó cút đi, thuận tiện còn tặng kèm một cú đấm làm quà.

Nhưng hiện tại…

Trà Trà hoàn toàn không cảm thấy bầu không khí lúc này có gì không đúng cả, cô bé nhìn bên này, rồi lại xoay đầu nhìn bên kia, trên gương mặt chỉ mang theo vẻ tò mò, trong lòng suy nghĩ vì sao hai chỉ gái không nói gì hết vậy.

Vậy nên, bánh bao nhỏ Trà Trà cẩn thận nhớ lại, giáo viên ở viện phúc lợi thường dạy bọn họ kết bạn như thế nào.

Hình như là…À, Trà Trà nhớ rồi!

Trong bầu không khí yên lặng này, hai bên Ninh Vũ và nữ quỷ đều giằng co với nhau, một người một quỷ đều không ai mở miệng trước, chỉ cứng người nhìn chằm chằm vào đối phương.

Ninh Vũ thời thời khắc khắc đều đề phòng nữ quỷ sẽ tức giận mà phát động tấn công, cơ thể cô căng chặt, đột nhiên, Ninh Vũ cảm giác có một bàn tay nhỏ mềm mại cầm lấy ngón tay đang căng cứng của mình.

Dù thời điểm này cần sự nghiêm túc tuyệt đối, nhưng Ninh Vũ vẫn không nhịn được mà nhếch khóe môi…

Bảo bối Trà Trà thật là tri kỷ! Chắc chắn cô bé đang lén lút an ủi cô, để cô không phải sợ nữa!

Ninh Vũ có lẽ giống mấy bà mẹ già cảm thấy con gái đáng yêu của mình là áo bông nhỏ tri kỷ, khi cô đang đắm chìm trong sự cảm động mà nở nụ cười hiền từ, nên không chú ý cô bé Trà Trà đang làm chuyện gì, sau đó….

Tay Ninh Vũ bị kéo đến đυ.ng phải một khối băng…Khối băng?!

Ninh Vũ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó…Cô điếng người như gặp sét đánh!

Trà Trà lôi kéo tay hai chị gái chạm vào nhau, còn trịnh trọng lớn tiếng tuyên bố: “Hai chị phải ở chung thật tốt nhé! Từ hôm nay trở đi hai người là bạn tốt của nhau.”

Ninh Vũ: “…”

Nữ quỷ: “…”

Sự yên lặng chết chóc vẫn tiếp tục kéo dài…

Đối diện ánh mắt đỏ tươi âm trầm khủng khϊếp của nữ quỷ, cảm nhận sự lạnh lẽo băng giá truyền tới từ tay mình, Ninh Vũ thật muốn khóc…

Có lẽ, áo bông nhỏ này…bị lọt gió rồi.