Chương 7

Người phụ nữ trung niên xách theo một chiếc giỏ, đầy mặt tươi cười lên xe.

Chỉ là không biết có phải ảo giác của mình hay không, mà phụ xe vẫn luôn cảm thấy tư thế đi đường của người phụ nữ trung niên này có chút kỳ quái.

Nếu nói là có bệnh kín thì thoạt nhìn cũng không giống lắm……

Phụ xe nhíu mày nhìn người phụ nữ trung niên, âm thầm trầm ngâm.

Một bên Liêu Minh nhìn thấy người phụ nữ trung niên cứ như vậy lên xe, dưới chân tức khắc mềm nhũn.

Cậu một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, rồi cởϊ áσ khoác ra, che kín cả người.

Giống như chỉ cần làm như vậy, là có thể làm đối phương không nhìn thấy cậu.

Nhìn dáng vẻ của Liêu Minh, ba người Phòng Á Tư ngồi ở phía sau Liêu Minh khinh thường bĩu môi, trong mắt tràn đầy ghét bỏ và khinh thường.

Phòng Á Tư: “Đúng như tớ nói mà, cậu ta lại phát bệnh rồi.”

Ngụy Thành: “Chậc, sao bệnh viện tâm thần mỗi ngày đều đóng cửa vậy?”

Thái Chu: “Cậu có ý gì? Bệnh viện tâm thần đóng cửa thì có quan hệ gì với cậu ta chứ?”

Ngụy Thành: “Đóng cửa thì mới thả cậu ta ra đó.”

Phòng Á Tư, Thái Chu: “Ha ha ha ha ha ——”

Chỉ thấy ba người bọn họ cười vang, nhưng mà Liêu Minh lại không có chút phản ứng nào hết.

Liêu Minh co người lại, cả người rét run.

Nếu cậu nhớ không lầm, vừa rồi cậu nhìn thấy một cách rõ ràng, người phụ nữ này…… là không có chân.

Vừa rồi lúc lên xe, bà ta không đi lên mà là bay lên.

Chỉ dựa vào hai điểm này, cậu đã có thể xác nhận rằng người phụ nữ này, cũng là quỷ.

Liêu Minh không dám nói nữa, mà người phụ xe bên kia cũng hoàn toàn ném vụ của Liêu Minh ra sau đầu.

Chỉ thấy giống như lúc Tư Hàng vừa mới lên xe, sau khi người phụ nữ trung niên kia lên xe, phụ xe lại lần nữa móc sổ ghi chép từ túi xách ở bên hông của mình ra, bắt đầu cúi đầu ghi điểm lên xe và điểm xuống xe.

Người phụ xe hỏi: “Đi đâu?”

Người phụ nữ trung niên cười: “Đi thôn Lưu gia.”

Người phụ xe đơn giản nói: “Mười lăm đồng.”

Người phụ nữ trung niên “ai” một tiếng đáp lại, sau đó bà ta vươn tay ra sờ soạng trong túi một lúc với những động tác kỳ lạ.

Nhìn động tác kỳ quái của người phụ nữ trung niên, người phụ xe không nhịn được nhíu nhíu mày.

Người bình thường, đều là túi bên nào sờ tay bên đấy, nhưng người phụ nữ này lại ngược lại, dùng tay này đi sờ túi bên kia.

Vì vậy người phụ xe dùng ánh mắt quái dị quan sát người phụ nữ trung niên này một lúc, sau đó chỉ thấy ông bỗng nhiên “bừng tỉnh”.

Ừm, người này, nhất định là đầu óc có tật xấu.

Sau khi đưa ra kết luận này xong, lúc này, mặc cho người phụ nữ trung niên kia lại làm ra động tác kỳ kỳ quái quái gì, người phụ xe đều có thể lý giải bình thường trở lại.

Mà phía bên kia, sau khi sờ sờ trong túi một lúc, người phụ nữ trung niên rốt cuộc móc ra một tờ tiền hai mươi đồng nhăn nhăn dúm dó.

Không biết tờ tiền hai mươi đồng này đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ thấy nó vừa nhăn lại vừa ướt, thoạt nhìn giống như mới vớt từ trong nước ra.

Nhìn tờ tiền kia, người phụ xe có chút ghét bỏ.

Người phụ xe xoa xoa ngón tay, rồi dùng hai ngón tay cẩn thận kẹp tờ tiền hai mươi đồng này vào tay, sau đó nhanh chóng ném lên thanh sắt của tay vịn, như thể muốn đợi cho khô mới cất vào túi.

Tiếp theo, người phụ xe cúi đầu móc năm đồng từ trong túi xách ra đưa cho người phụ nữ kia.

Người bán vé một bên trả lại tiền thừa, một bên cúi đầu ghi lại trên sổ, trong miệng nói: “Phía sau có ghế, tìm chỗ mà ngồi.”

Người phụ nữ trung niên cười ha hả nói cảm ơn với người phụ xe, sau đó bà ta duỗi tay lấy một gói đồ được gói bằng báo từ trong chiếc giỏ tre kia ra.

Bởi vì gói đồ được gói kín mít bằng báo, nên không thấy rõ bên trong là gì.

Người phụ nữ trung niên cầm gói đồ này, cười ha hả nhét vào trong tay người phụ xe nhiệt tình nói: “Đây là đặc sản ở chỗ chúng tôi, ăn ngon lắm, ông cầm đi.”

Người phụ nữ trung niên nhiệt tình đến cực điểm, nhưng người phụ xe lại là né xa ba thước.

Nếu người phụ nữ trung niên này nhìn bình thường chút, nói không chừng người phụ xe còn cầm, chỉ là sau khi nhìn thấy một loạt những hành động kỳ dị kia của người phụ nữ trung niên, lúc này, mặc cho bà ta nói gì phụ xe cũng không lấy.

Chỉ thấy phụ xe xua xua tay, thái độ lãnh đạm: “Cảm ơn, không cần, bà lấy về đi.”

Người phụ nữ trung niên còn muốn nhét vào tay phụ xe, nhưng thái độ của phụ xe lại cực kỳ kiên quyết.

Thấy người phụ xe nhất quyết không lấy, người phụ nữ trung niên đổi mục tiêu thành tài xế ngồi ở vị trí điều khiển lái xe.

Người phụ nữ trung niên cầm gói đồ cười cười với tài xế, cười khanh khách nói: “…… Bác tài, bác muốn lấy không? Đặc sản ở chỗ chúng tôi, ăn ngon lắm, ở ngoài đều không bán đâu.”

Tài xế là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, tướng mạo nhìn đặc biệt hòa ái, mà tính tình ông xác thực cũng rất hiền lành.

Tài xế mắt nhìn chằm chằm đường, đáp: “Ha hả, cảm ơn, chỉ là sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được……”

Người phụ nữ trung niên xua tay nói: “Bác tài, bác không cần khách khí với tôi đâu, thứ này, nhà tôi có rất nhiều.”

Nói xong, giống như sợ tài xế lại từ chối, người phụ nữ lập tức đặt gói đồ được gói bằng báo trong tay bà ta xuống ghế của tài xế.

Chỉ thấy người phụ nữ trung niên nói: “Bác tài, đồ tôi để ở đây. Trở về ông nhớ rõ nấu ăn đấy!”

Tài xế ngượng ngùng nói tiếng cảm ơn.

Nhìn dáng vẻ nhiệt tình của người phụ nữ trung niên, phụ xe đứng bên cạnh không nhịn được âm thầm lẩm bẩm trong lòng: Tuy rằng đầu óc bà ta giống như có chút tật xấu, nhưng người vẫn là rất nhiệt tình……

Sau khi đặt gói đồ kia xuống, người phụ nữ trung niên liền chuyển tầm mắt đến mấy người khác trong xe, có vẻ như bà ta muốn tặng cho mỗi một hành khách trong xe một gói đồ như vậy.

Mà người đàn ông mặc tây trang cách gần bà ta gần nhất, nên mục tiêu đầu tiên của bà ta chính là người đàn ông mặc tây trang.

Chỉ thấy người phụ nữ trung niên cầm bọc đồ cười tủm tỉm đi đến trước mặt người đàn ông mặc tây trang, chỉ là bà ta còn chưa kịp mở miệng, đã bị người đàn ông tây trang từ chối.

Người đàn ông mặc tây trang bóp bóp mũi, nhíu mày nhìn gói đồ trong tay người phụ nữ trung niên, sắc mặt khó coi nói: “Tránh ra tránh ra, thứ gì vậy, khó ngửi chết đi được.”

Đối với thái độ ác liệt của người đàn ông mặc tây trang, người phụ nữ trung niên không để bụng cười cười, chuyển hướng mục tiêu kế tiếp.

Mà mục tiêu kế tiếp của bà ta là Liêu Minh.

Người phụ nữ trung niên cầm gói đồ đi đến trước mặt Liêu Minh.

Chỉ thấy người phụ nữ trung niên kia hạ thấp giọng nói: “Bạn học nhỏ có muốn ăn không, ăn rất ngon đấy.”

Liêu Minh ôm hai chân co người ở trên ghế, cúi đầu, cả người phát run.

Rõ ràng là giọng của người phụ nữ trung niên kia ở ngay trên đỉnh đầu cậu, nhưng trong tầm mắt của cậu, cậu không nhìn thấy chân của bà ta.

Dưới ống quần, trống rỗng, gì cũng không có.

Liêu Minh đem áo khoác đồng phục che ở trên đỉnh đầu, co người ngồi im trên ghế, không nói lời nào, cũng không có phản ứng gì. Thấy thế người phụ nữ trung niên kia chậm rãi vươn tay về phía Liêu Minh.

Chỉ thấy người phụ nữ trung niên kia vươn tay ra, muốn bỏ áo khoác đồng phục trên đỉnh đầu Liêu Minh xuống.

Trong lúc làm động tác này, người phụ nữ trung niên kia còn ôn hoà nói: “Thời tiết nóng như vậy, sao còn chùm áo khoác lên trên đỉnh đầu vậy, cũng không sợ nóng ra mồ hôi hả……”

Ở trong mắt những người khác, người phụ nữ kia đang nói chuyện với Liêu Minh bằng giọng ôn hòa nhẹ nhàng, nhưng, trong tai Liêu Minh, lại là âm trầm đến cực điểm.

Vào giây phút lúc tay người phụ nữ trung niên kia sắp đυ.ng tới người mình, Liêu Minh rốt cuộc không nhịn được nữa, bụm mặt thét to: “Tránh ra —— đừng chạm vào tôi ——”

Nghe vậy, động tác của người phụ nữ trung niên cứng lại.

Chỉ thấy người phụ nữ trung niên lẳng lặng chăm chú nhìn Liêu Minh một lát.

Một lát sau, giống như đã hiểu ra chuyện gì đó, bà ta nhẹ nhàng cười cười.

Mà nụ cười kia lại làm người sởn tóc gáy.

Người phụ nữ trung niên cầm gói đồ rời đi, quay người lại, chỉ thấy ba cậu học sinh cùng tuổi ngồi phía sau Liêu Minh kia tò mò tiến lại gần.

Vừa hay đây là lúc tâm trạng ba cậu thiếu niên kia vui vẻ nhất.

Chỉ thấy ba cậu học sinh nhìn gói đồ trong tay người phụ nữ trung niên, tò mò hỏi: “Bác gái à, trong bọc giấy này là gì vậy ạ?”

Thấy vẻ mặt ba người bọn họ đều là vẻ hứng thú, đáy mắt người phụ nữ kia hiện lên một tia quỷ quyệt.

Người phụ nữ trung niên khẽ cười nói: “Là đặc sản ở chỗ bác, là đồ ăn. Các cháu lấy không? Bác tặng cho các cháu.”

Ba bạn nam kia không chút do dự đáp: “Muốn ạ!”

Đồ vật miễn phí, không có lý do đồ cho không mà không lấy.

Người phụ nữ trung niên nhếch miệng cười, lấy ra ba bọc đồ lần lượt đưa cho ba người bọn họ.

Lúc nhận đồ, trong lúc vô tình Phòng Á Tư đυ.ng phải tay người phụ nữ trung niên.

Sau khi không cẩn thận đυ.ng phải tay người phụ nữ kia, Phòng Á Tư có chút buồn bực ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ trung niên.

Chỉ thấy Phòng Á Tư hỏi: “Sao tay bác lại lạnh như vậy ạ? Lạnh như băng ấy.”

Hiện tại là mùa hè, thời tiết nóng, liền tính là tối, nhiệt độ thấp nhất cũng đều hơn ba mươi độ trở lên. Cho nên theo lý thuyết, trong thời tiết như vậy, tay của bất kỳ ai cũng không nên lạnh như vậy mới đúng.

Sau khi nói xong, Phòng Á Tư lại đột nhiên chú ý tới khăn lụa trên cổ người phụ nữ trung niên kia.

Trời nóng như vậy, trên cổ còn quàng khăn lụa, không khỏi quá không bình thường đi.

Nghe được Phòng Á Tư nói, người phụ nữ trung niên cười cười, thần sắc trấn định nói: “Bệnh cũ, vẫn luôn điều trị không khỏi.”

Nghe nói là bệnh, lúc này Phòng Á Tư mới “bừng tỉnh” gật gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.

Chỉ là, mặc dù hắn không hỏi thêm gì nữa, nhưng không biết có phải là do mới gặp đội ngũ đưa tang quỷ dị kia hay không mà Phòng Á Tư luôn cảm thấy có chỗ nào đó có chút không quá thích hợp.

Nhưng đến tột cùng là có chỗ nào không thích hợp, Phòng Á Tư lại nói không lên lời.

Vào lúc Phòng Á Tư trầm ngâm suy nghĩ sâu xa, hai người Thái Chu cùng Ngụy Thành cạnh cậu ta đã vui vẻ mở giấy báo của gói đồ ra rồi.

Sau khi mở ra, mắt hai người bọn họ sáng ngời, vừa vui vẻ vừa kinh ngạc nói: “Ah, là thịt xông khói!”

Nhìn thịt xông khói màu sắc mê người trước mắt, hai người Ngụy Thành và Chu Thái bọn họ không nhịn được nuốt nuốt một ngụm nước miếng. Mấy người bọn họ ngồi cả một đường xe, trên xe không ăn cũng không uống, đã sớm đói bụng.

Vào lúc hai người bọn họ muốn há mồm cắn ăn, Phòng Á Tư đột nhiên vươn tay ra ngăn cản hai người bọn họ.

Thấy vậy, hai người Ngụy Thành và Chu Thái đồng loạt quay đầu lại, khó hiểu nhìn về phía Phòng Á Tư, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Phòng Á Tư nhăn mày: “…… Đừng ăn.”

Hai người Ngụy Thành và Chu Thái: “Vì sao?”

Không hiểu sao lúc nhìn miếng thịt trong tay hai người bọn họ, trong lòng Phòng Á Tư có chút bực bội.

Vì vậy Phòng Á Tư bực mình nói: “Dù sao thì cũng đừng ăn là được rồi.”

Hai người Ngụy Thành và Chu Thái liếc mắt nhìn Phòng Á Tư một cái, cảm thấy hắn có tật xấu.

Mà hai người bọn họ cũng lười quản xem Phòng Á Tư đột nhiên phát bệnh thần kinh gì, chuẩn bị trực tiếp cắn xuống.

Phòng Á Tư lại lần nữa ngăn hai người bọn họ lại.

Lúc này, Thái Chu và Ngụy thành cũng không nhịn được nữa.

Chỉ thấy hai người bọn họ nhìn Phòng Á Tư, biểu tình quái dị nói: “…… Phòng Tử cậu không sao chứ? Làm gì không cho chúng tớ ăn?”

Phòng Á Tư không biết nên giải thích như nào, vì thế hắn nói: “Không phải, tớ nói này, hai cậu lại không mang theo nước bên người, ăn cái này vào, là muốn chết khát chết hả?”

Nghe xong, sau khi nghĩ nghĩ một hồi, hai người Ngụy Thành Chu Thái cảm thấy cũng đúng, vì thế bọn họ đặt miếng thịt trong tay xuống.

Cùng lúc đó, ở phía mà ba người bọn họ không thấy được, người phụ nữ trung niên kia lộ ra một biểu tình tiếc nuối.

Chỉ là giống như lật bánh tráng vậy đó, giây tiếp theo, trên mặt người phụ nữ trung niên kia lại lần nữa chất đầy ý cười.

Chỉ thấy bà ta quay đầu, nhìn về phía Tư Hàng.

Người phụ nữ trung niên vốn muốn đi tìm Tư Hàng nói chuyện, nhưng mà vừa quay đầu lại, bà ta đã thấy Tư Hàng dựa đầu vào cửa sổ xe, hai mắt nhắm nghiền, ngủ ngon lành trên ghế xe.

Thấy vậy bà ta có hơi thất vọng thu hồi tầm mắt.

Sau đó, người phụ nữ trung niên không thể không tìm vị trí ‘ngồi’ xuống.

Cùng lúc đó, sắc trời ngoài xe càng lúc càng đen.

Sắc trời ngoài xe tối xuống một cách cực nhanh, nhanh đến mức có chút không bình thường. Vì vậy, tài xế và phụ xe trong xe buýt cũng cảm giác được một tia không thích hợp.

Nhìn sắc trời ngoài xe, phụ xe cúi đầu nhìn giờ trên điện thoại.

17:59:34

Không sai biệt lắm vừa lúc 6 giờ.

Trời mùa hè đều tối khá muộn, đại khái khoảng 7 giờ mới tối. Mà hiện giờ mới 6 giờ, vậy mà trời đã đen kịt như vậy rồi, thật sự là có chút không bình thường quá mức.

Vì vậy, phụ xe hỏi tài xế: “Lão Lưu, trời tối nhanh như vậy, không phải là ngày mai muốn mưa đi?”

Nguyên nhân khiến trời tối nhanh như vậy, trừ bỏ ngày mai trời sẽ mưa ra, phụ xe không nghĩ ra nguyên nhân khác.

Tài xế ngồi ở ghế điều khiển lắc lắc đầu, nói: “Tôi không nghe thấy nhắc đến ngày mai trời mưa. Hơn nữa, nếu trời muốn mưa thật, sao không thấy sét đánh chứ?”

Hai người bọn họ không hẹn mà cùng buồn bực.

Lúc này, người đàn ông mặc tây trang trên xe đột nhiên chú ý tới gì đó.

Chỉ thấy người đàn ông mặc tây trang không chút để ý nhìn về phía cửa sổ xe, chỉ là sau một cái liếc mắt ấy, anh ta liền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu nào cả.

Sau đó, người đàn ông mặc tây trang với vẻ mặt hoảng sợ chỉ ra ngoài cửa sổ, run rẩy hỏi phụ xe: “Ây! Các anh chạy đến chỗ nào vậy? Sao chung quanh đều là phần mộ vậy?!”

Người đàn ông mặc tây trang vừa dứt lời, mấy người Phòng Á Tư cũng nhìn ra ngoài cửa sổ xem một chút.

Lúc này, ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy hai bên đường, chi chít, chi chít, tất cả đều là phần mộ.

Hai người Thái Chu và Ngụy thành vẻ mặt khϊếp sợ, lập tức chửi một câu “m* nó”. Mà Phòng Á Tư, không biết như nào, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghĩ đến người phụ nữ trung niên hồi nãy.

Phòng Á Tư muốn quay đầu lại xem, nhìn xem người phụ nữ trung niên kia hiện giờ có dáng vẻ gì, chỉ là……Hắn không có lá gan này.

Hắn sợ vào lúc hắn quay đầu lại, sẽ nhìn thấy đồ vật gì đó không nên xem.

Còn về Liêu Minh, người ngay từ lúc bắt đầu đã biết người phụ nữ trung niên kia là quỷ, vẫn co người tại chỗ của mình như cũ mà run bần bật.

Mặc dù từ nhỏ cậu đã có mắt Âm Dương, có thể thấy được quỷ vật, nhưng trừ việc nhìn thấy ra, cũng không làm gì được nữa.

Mà bên kia.

Sau khi người đàn ông mặc tây trang nói nhìn thấy mộ phần xong, tài xế ngồi ở ghế điều khiển cũng bắt đầu cảm thấy có chỗ không đúng.

Nhìn những mộ phần lớn lớn bé bé ở ven đường, hai mắt tài xế kinh hoàng.

Đây….. Đây…..không phải con đường mà ông hay lái.

Đường đi từ trấn trên đến nội thành ông đã lái hơn hai mươi năm rồi, mỗi một đoạn đường ông đều nằm lòng, chỉ là nơi này, là lần đầu tiên ông tới!

Nhưng mà không đúng nha.

Rõ ràng là ông vẫn luôn lái theo hướng đi của mọi ngày mà, sao lại chạy đến chỗ này chứ??

Cùng lúc này, Tư Hàng rốt cuộc tỉnh.