Chương 5

Ánh mặt trời trên đỉnh đầu nóng rực chói mắt, Tư Hàng híp mắt, ngẩng đầu. Sau khi chăm chú nhìn ánh mặt trời một hồi, lúc này, y mới không nhanh không chậm thu hồi tầm mắt.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là y thích ánh nắng mặt trời.

Thân là một con quỷ, thứ mà y ghét nhất và kháng cự nhất, chính là ánh mặt trời ngập tràn dương khí này.

Chỉ là, nhìn ánh mặt trời mà đã rất lâu rồi y không nhìn thấy, y mới có thể xác định được……

……Y đã thật sự rời khỏi chỗ quỷ quái kia.

Nghĩ đến đây, Tư Hàng dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng phía sau y.

Tư Hàng ngửa đầu nhìn núi Thanh Thành phía sau lưng y.

Núi Thanh Thành cao vυ"t tầm mây, mây mù lượn lờ ở đỉnh núi, liếc mắt nhìn từ xa không nhìn thấy đỉnh núi đâu hết.

Liếc mắt nhìn tiếp, thấy tràn ngập tiên khí.

Tư Hàng lẳng lặng nhìn chăm chú nơi nào đó của núi Thanh Thành đến mức mắt cũng không chớp.

Không biết là nghĩ tới gì, khóe miệng y giật giật, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Cười xong, y lạnh lùng thu hồi tầm mắt lại.

Sau khi thu hồi tầm mắt, một lần nữa Tư Hàng chuyển ánh mắt đến đoạn đường xi măng cách đó không xa.

Tư Hàng hiện đang đứng ở chân núi núi Thanh Thành, chung quanh hoang tàn vắng vẻ, đều là rừng rậm và sỏi đá. Cách đó không xa, một đoạn đường xi măng trống trải bằng phẳng nằm ngay trước mặt y.

Ước chừng bởi vì người ở đây ít ỏi thưa thớt, cho nên đường được xây rất nhỏ, chỉ vừa cho một chiếc xe đi qua.

Nhìn đoạn đường nhỏ hẹp, những ký ức trong đầu thuộc về Kim Chí Quốc nhanh chóng chuyển động trong đầu Tư Hàng.

Từ nhỏ hắn đã là cô nhi, phải chịu cảnh nghèo đói, rồi đến chuyện bày quán đoán mệnh, bịp bợm giang hồ……

Ngắn ngủn mấy giây thời gian, cả cuộc đời của Kim Chí Quốc đã được Tư Hàng xem xong trong não “hắn”.

……

Quỷ chia làm bốn loại.

Loại thứ nhất, là tiểu quỷ mà người ta hay gặp nhất.

Loại quỷ mà người ta hay gặp hay nhìn thấy này, đại đa số đều là mới chết được ít năm, cho nên cũng không có mức độ uy hϊếp gì quá lớn cả. Tất cả những gì mà chúng nó làm, cũng chỉ là vào lúc nửa đêm đứng ở bên đầu giường, hoặc là bám vào trong gương, hoặc là tránh ở trong phòng tắm, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, chạy ra dọa loài người mà thôi. Có tính uy hϊếp cao nhất trong đám này, cũng chỉ có quỷ áp giường.

Nhưng muốn giải quyết loại quỷ này, cũng rất đơn giản.

Tìm lấy một thiên sư đuổi quỷ, làm phép ở trong phòng một lần là được, hoặc là bày vài toà tượng Phật đã được khai quang, hoặc đeo Phật châu hoặc ngọc bội đã được khai quang cũng được.

Loại thứ hai, chính là ác quỷ đã có ít năm trong giới quỷ.

Loại quỷ này, trên tay giống nhau đều sẽ có hai đến ba mạng người. Nó là sự tiến hoá của loại quỷ thứ nhất. Loại quỷ thứ nhất, vào thời điểm nó còn chưa hù dọa chết người mới không có uy hϊếp gì, vì vậy giải quyết nó khá dễ dàng. Nhưng nếu một khi trong tay nó đã dính từ hai đến ba mạng người thì nó sẽ lập tức trở thành ác quỷ.

Ác quỷ không chỉ có thể dọa người, mà còn có thể bám vào con người, làm họ tự sát.

Nhưng bởi vì lệ khí trên người ác quỷ rất nặng, sát khí cũng rất mạnh, cho nên một khi bị ác quỷ bám vào người, sẽ lập tức bị người bên cạnh phát hiện ra.

Loại thứ ba, chính là lệ quỷ oán khí tận trời.

So với ác quỷ và tiểu quỷ, lệ quỷ cũng không hay xuất hiện. Nhưng nếu một khi gặp phải, thế cục sẽ dữ nhiều lành ít.

Khác với ác quỷ và tiểu quỷ, lúc sinh thời, lệ quỷ đều phải nhận lấy rất nhiều áp bức lăng nhục cùng tra tấn, oan khuất đến cực điểm mà chết. Sau khi chết, bởi vì oán khí rất nặng, cho nên nó sẽ hóa thành lệ quỷ ngay tại chỗ.

Ác quỷ chỉ có thể mượn vật trung gian để bám vào con người, thao túng thân xác của chính chủ, làm chính chủ tự sát. Mà lệ quỷ lại càng lợi hại hơn, lệ quỷ không cần vật trung gian, chỉ cần ở trong phạm vi khoảng cách một mét với nó là nó có thể lập tức bám vào thân xác của chính chủ ngay lập tức.

Nhưng mà, không chỉ có vậy thôi đâu.

Sau khi bám vào thân xác của người nào đó xong, nó còn ngụy trang thành chính chủ, lẫn vào trong đám người, sau đó lại thừa dịp những người khác không hề phòng bị, cướp đi mạng sống của họ.

Có thể nói rằng một khi bị lệ quỷ bám vào người, người bên cạnh gần như rất khó phát giác ra.

Chỉ là, cứ cho là cảm nhận được đi, thì cũng rất khó tiêu diệt nó.

Cũng may là, lệ quỷ có một nhược điểm.

Bởi vì lúc sinh thời lệ quỷ phải nhận hết mọi nỗi oan khuất, cho nên sau khi chết nó mới hóa thành lệ quỷ, bởi vậy, chỉ cần báo thù thay nó, giải hết nỗi oan ức trong lòng nó xong, nó sẽ nhanh chóng tản ra, chuyển thế đầu thai.

Còn về loại quỷ cuối cùng, cũng chính là loại quỷ khó đối phó nhất……

Cũng chính là loại quỷ như Tư Hàng.

Nếu như ác quỷ muốn bám vào người thì cần phải có vật dẫn hay lệ quỷ bám vào người thì cần phải ở trong khoảng cách một mét với chính chủ, thì Tư Hàng, lại chỉ cần ở cùng một chỗ với đối phương hay là đã từng gặp qua đối phương là y đã có thể bám vào đối phương rồi.

Giống như Kim Chí Quốc vậy đó.

Hơn nữa, cứ cho là lệ quỷ lợi hại đi, thì nó cũng chỉ có thể đọc được những ký ức trong vòng 24 giờ của chính chủ, nhưng Tư Hàng lại khác, y có thể biết được toàn bộ ký ức của chính chủ.

Bất kể là ngày tháng năm sinh, tên bạn bè, tên người nhà, các mối quan hệ, xưng hô, thậm chí là những chuyện mà chính chủ cảm thấy xấu hổ nhất và không muốn nói ra nhất…… Tư Hàng đều có thể biết đến rõ ràng.

Có thể nói, loại quỷ nghìn năm giống như Tư Hàng một khi bám vào thân xác của loài người, trừ khi chính y chủ động bại lộ, bằng không không một ai có thể nhìn ra chính chủ kỳ thật là đang bị quỷ bám vào người.

Thế nhưng may mắn chính là, lão quỷ nghìn năm giống Tư Hàng, cực kỳ ít, gần như là hiếm lắm mới có một con. Đại đa số quỷ vật của nhân gian, hơn phân nửa còn chưa kịp thành hình thì đã bị các đạo sĩ tiêu diệt rồi.

Bởi vậy, lão quỷ nghìn năm giống như y, nhìn một vòng quanh toàn thế giới, chỉ sợ cũng tìm không ra được năm con.

Mà thân ở trong số thuộc loại “hiếm có khó tìm” này, bởi vì vẫn luôn cực kỳ chán ghét nhân loại, cho nên Tư Hàng chưa bao giờ bám vào người của nhân loại.

Trừ bỏ lần này.

Mà đối với quá khứ của Kim Chí Quốc, Tư Hàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không có cảm nghĩ gì hết.

Thân là lão quỷ nghìn năm, trong khoảng nghìn năm trôi qua, y đều gặp qua đủ loại người rồi.

Bất kể là kỳ lạ quỷ dị cỡ nào, đối với Tư Hàng lão quỷ đã tồn tại ở trên đời này hàng nghìn năm mà nói, đều không có gì mới mẻ hết.

Ah, ngoại trừ Lục Chiếu Luật.

Nghĩ đến Lục Chiếu Luật, Tư Hàng giống như nhớ tới đồ vật cực kỳ cách ứng gì đó, khóe mắt y giật giật.

Tư Hàng đen mặt, lập tức knock out ba chữ Lục Chiếu Luật này ra khỏi đầu mình.

Sau đó, lại lần nữa trở lại trọng điểm.

—— Biệt thự.

Vừa rồi, sau khi xem xong ký ức của Kim Chí Quốc, Tư Hàng chú ý tới biệt thự.

Nếu nói vừa rồi Tư Hàng còn không biết lát nữa nên đi đâu, thì sau khi ‘nhìn thấy’ biệt thự, y lập tức có đáp án.

Đương nhiên, y cũng không phải vì tiền.

Mà là vì con……. quỷ ở trong đó.

Hiện giờ thực lực của Tư Hàng đã bị giảm đi một cách đáng kể, y không thể hiện nguyên hình dưới ánh nắng mặt trời được, cho nên, cũng không thể giống như trước kia, chỉ cần động động ngón tay, là có thể nhẹ nhàng biết được tất cả các loại quỷ, số lượng quỷ trong phạm vi năm dặm được.

Bởi vậy, nếu giờ y muốn bắt lấy mấy con tiểu quỷ để bổ sung quỷ khí, thì chỉ có thể dựa vào may rủi thôi.

May mắn, thì còn có thể đυ.ng tới mấy con quỷ xui xẻo.

Xui, thì cũng chỉ có thể chờ đến 15 tháng 7, Quỷ Môn Quan mở.

Nhưng hiện tại, vừa lúc có một con quỷ như vậy, bày ra ở trước mặt y.

Cho nên……

Tư Hàng y biết nên đi đâu rồi.

Vốn đang cho rằng, chính chủ của khối thân xác này là một tên phế vật.

Vậy mà không nghĩ tới, hắn thật ra vẫn có điểm hữu dụng.

Nghĩ nghĩ, Tư Hàng híp mắt ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời chói loá trên đỉnh đầu, tính canh giờ của lúc này. Ah…… Hiện giờ phải gọi là thời gian.

Tính ra xong, Tư Hàng lẳng lặng thu hồi tầm mắt, đứng tại chỗ, bắt đầu chờ xe.

Trong trí nhớ của Kim Chí Quốc, tuy rằng người ở đây ít ỏi thưa thớt, có rất ít người hoặc xe đi ngang qua, nhưng mỗi chiều khoảng 5 giờ, đều sẽ có một chiếc xe buýt cũ nát chạy qua.

Trước mắt đại khái là bốn giờ chiều, chắc chờ thêm một giờ nữa là được.

……

Năm mươi phút sau.

Chắc là lúc ra ngoài Kim Chí Quốc không ăn nhiều cơm, cho nên lúc này, Tư Hàng cũng chỉ đứng thẳng người một lúc dưới ánh mặt trời thôi mà bụng đã bắt đầu sôi “ùng ục ùng ục” lên rồi.

Thân là quỷ chưa bao giờ phải ăn phải uống, cho nên Tư Hàng cũng không có cảm giác đói khát. Bởi vậy, đây vẫn là lần đầu tiên, Tư Hàng ‘sống’ cả nghìn năm tới giờ, cảm nhận được cái gọi là cảm giác đói khát.

Tóm lại là, Tư Hàng không quá thích cảm giác này.

Tư Hàng nhíu nhíu mày, mạnh mẽ làm lơ cảm giác đói khát khiến người ta cảm thấy khó chịu này đi, kết quả không ngờ rằng, làm lơ làm lơ, y thế nhưng bắt đầu dần dần có chút váng đầu hoa mắt.

Một lúc lâu sau, cảnh tượng trước mắt y thậm chí còn bắt đầu biến thành bóng chồng, chồng chéo lên nhau.

Tư Hàng không kiên nhẫn chậc một tiếng.

…… Thân thể nhân loại thật là yếu ớt.

Vào lúc Tư Hàng đói đến mức hai mắt tối sầm, bực bội trong lòng y cũng tăng cao lên, thì xe buýt tới rồi.

Chỉ thấy cách đó không xa, một chiếc xe buýt cũ nát chậm rãi chạy về phía y.

Nhìn chiếc xe buýt cách mình càng ngày càng gần, sắc mặt khó coi kia của Tư Hàng, cuối cùng cũng hơi giãn ra một chút.

Xe buýt đã cũ nát lắm rồi, cho nên đi rất chậm.

Xe buýt chậm rì rì lắc lư trên đường, năm phút sau, nó mới dừng lại ở trước mặt Tư Hàng.

Xe buýt dừng lại, ‘phanh——’ một tiếng, cửa xe mở ra cùng với tiếng “phanh” kia.

Trên xe, phụ xe đeo một cái túi xách cũ kỹ bên hông không chút để ý vẫy vẫy tay với Tư Hàng, nói: “Lên xe.”

Tư Hàng lẳng lặng ngước mắt lên nhìn rồi nhấc chân lên xe.

Trên xe không có nhiều người lắm, trừ tài xế và phụ xe ra, thì cũng chỉ có sáu người, ghế trống còn rất nhiều.

Sau khi lên xe, Tư Hàng mắt nhìn thẳng trực tiếp đi vào trong, nhưng chưa đi được mấy bước, thì y đã bị phụ xe ở phía sau lưng ngăn lại.

Phụ xe thấy Tư Hàng tiền cũng không đưa cứ thế chuẩn bị ngồi xuống, lập tức trừng mắt.

Phụ xe ngăn y lại, cất cao giọng nói: “Ai ai ai, cậu còn chưa đưa tiền đâu!”

Bước chân của Tư Hàng khựng lại, y quay đầu lại.

Nhiều năm như vậy, ngay cả những tên đạo sĩ nhìn người bằng nửa con mắt ở núi Thanh Thành, cũng không dám dùng loại giọng điệu như này nói chuyện với y.

Hai mắt Tư Hàng sâu thẳm, trên mặt y không có biểu tình gì, thoạt nhìn trông y có chút đáng sợ.

Nhưng phụ xe cũng mặc kệ y có đáng sợ hay không.

Phụ xe mắt cũng không nâng, trực tiếp nói: “Không có tiền thì đi xuống, chỗ chúng tôi cũng không làm từ thiện công ích.”

Tư Hàng im lặng không nói gì nhìn phụ xe một chút, rồi duỗi tay sờ túi, chuẩn bị lấy tiền ra.

Từ trong trí nhớ của Kim Chí Quốc, trước khi hắn ra ngoài đi đến núi Thanh Thành, hắn có để mấy trăm đồng tiền vào túi áo làm lộ phí đi đường.

Tư Hàng duỗi tay sờ sờ túi áo và túi quần, nhưng, không biết là y đã sờ phải thứ gì, mà ngón tay truyền đến cảm giác như bị phỏng.

Ngón tay y bỗng dưng co rụt lại.

Tư Hàng rụt tay lại, giơ tay lên nhìn qua.

Chỉ thấy lòng bàn tay y giống như là bị thứ gì đó làm bỏng, lúc này, ngón tay y như bị lột mất một tầng da, máu tươi chảy đầm đìa.

Tư Hàng nhíu nhíu mày.

Tư Hàng chịu đựng cảm giác bỏng rát kia, lôi đồ ở trong túi ra.

Tư Hàng duỗi tay, móc một chồng lá bùa màu vàng quen thuộc và mấy đồng tiền màu đỏ cũng khá quen mắt từ trong túi ra.

Nhìn chồng lá bùa màu vàng này, Tư Hàng trầm mặc, nghĩ tới……

Sau khi bóc hết những lá bùa trên nắp quan tài ra xong, Kim Chí Quốc đã cất toàn bộ sấp lá bùa đó vào trong túi. Mà Kim Chí Quốc đến núi Thanh Thành, cũng là vì mấy thứ này.

Vừa rồi Tư Hàng cũng không sờ qua túi của Kim Chí Quốc, nên y đã quên mất việc này.

Bên kia, nhìn Tư Hàng duỗi tay móc một chồng lá bùa màu vàng từ trong túi ra, ánh mắt của phụ xe lập tức trở nên vi diệu.

Nhưng phụ xe cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì trong mắt anh ta, Tư Hàng vốn dĩ nhìn không giống người thường.

Lúc này thời tiết đều nóng như vậy, người bình thường đều nóng đến mức trán đổ mồ hôi, nhưng người này thì mặt lại trắng bệch như tờ giấy, làm gì có chỗ nào giống người bình thường chứ?

Bởi vậy, đối với lá bùa trong tay Tư Hàng, phụ xe cũng không hỏi gì nhiều.

Nhìn tờ tiền màu đỏ trong tay Tư Hàng, phụ xe vươn tay về phía y, vừa cúi đầu ghi vào cuốn sổ trên tay vừa hỏi: “Đi đâu?”

Tư Hàng im lặng một chút, rồi đáp: “…… Thành phố Sa Tân.”

Phụ xe dùng bút ghi lại rồi đáp: “40 đồng.”

Tư Hàng rút tờ tiền màu đỏ từ đống bùa chú kia ra đưa cho phụ xe.

Phụ xe đón lấy, động tác lưu loát tìm tiền lẻ. Sau khi tìm tiền lẻ xong, phụ xe hơi nghiêng người ra, ý bảo Tư Hàng có thể tìm vị trí ngồi xuống.

Sau khi nhận lấy tiền thừa xong, Tư Hàng cau mày, cúi đầu nhìn một xấp lá bùa trên tay một cái.

Ý nghĩ đầu tiên của Tư Hàng là vứt bỏ mấy thứ này đi.

Thân là một con quỷ, trên người lại mang theo một đống lớn bùa chú như vậy, quả thực là hoang đường đến cực điểm.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, đống bùa đó còn không phải bùa bình thường. Bất kỳ một lá nào trong đống này, cũng đều là bùa chú thượng đẳng hiếm có khó tìm trên thế gian.

Kể cả, lúc này có mười con lệ quỷ ở trước mặt y thì chúng cũng không vượt qua được mấy tấm bùa này.

Tư Hàng nhíu mày nhìn một xấp lá bùa kia, cuối cùng, không biết là nghĩ tới điều gì, y bỗng dưng thay đổi chủ ý. Chỉ thấy y trầm mặt, cất một chồng lá bùa màu vàng kia vào trong túi.

Cất bùa vào túi xong, Tư Hàng nhấc chân, tìm chỗ ngồi ở cuối ngồi xuống.

Do bản thân y đã quá mức suy yếu rồi, lại cộng thêm việc bám phải thân xác vừa đói vừa buồn ngủ của Kim Chí Quốc, cho nên lên xe chưa được bao lâu, y đã ‘ngủ’ ngay tại ghế rồi.

Bên kia.

Một nam sinh mặc đồng phục trường học ngồi ở phía trước Tư Hàng cách đó không xa, đang ngồi ở ghế của mình, ôm tay, run bần bật.

Những người khác không nhìn thấy, nhưng từ nhỏ cậu ta đã có mắt Âm Dương, cậu ta có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

“Người” vừa mới lên xe kia, thật ra là…… Quỷ.