Chương 2

Kim Chí Quốc cầm di động trong tay, chậm rãi đi về phía trước. Đi càng sâu, Kim Chí Quốc càng thêm sởn tóc gáy.

Quá yên tĩnh.

Yên tĩnh đến nỗi hắn có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của bản thân.

Lúc này, một làn gió lạnh quỷ dị đột nhiên thổi qua sau lưng hắn, thân thể hắn cứng đờ, vội vàng quay đầu lại.

...Cái gì cũng không có.

Kim Chí Quốc thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng thả lỏng xuống. Nhưng đồng thời, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng hơn.

Thực ra, Kim Chí Quốc vẫn được coi là người có lá gan lớn.

Tuy nhiên tình cảnh trước mặt này, thật sự là làm người ta hoảng đến mức phát sợ.

Kim Chí Quốc đã từng cố gắng tăng độ sáng của điện thoại di động lên, nhưng mặc cho hắn có điều chỉnh độ sáng của đèn pin điện thoại lên như thế nào đi nữa, thì ánh sáng giống như bị chặn bởi thứ gì đó, chỉ có thể chiếu sáng một khoảng cách nửa mét xung quanh hắn.

Còn ngoài khoảng cách nửa mét kia, lúc nào cũng tối như mực.

Loại cảm giác không xác định vô tận này, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, trong lòng sinh ra khủng hoảng.

Trong lối đi không có đèn, Kim Chí Quốc đành phải cầm di động để soi sáng, chậm rãi đi về phía trước.

Nhưng sau khi đi được một lúc, Kim Chí Quốc cảm thấy có chút không thích hợp cho lắm.

Là ảo giác của hắn ư?

Hắn đã đi được rất lâu rồi mà.

Năm phút? Mười phút?

Kim Chí Quốc nghi hoặc nghĩ, cúi đầu nhìn thời gian.

16:26:32

... Mới có ba phút trôi qua.

Sắc mặt Kim Chí Quốc tái nhợt.

... Rõ ràng là hắn đã đi được rất lâu rồi cơ mà.

Ảo giác à?

Kim Chí Quốc run rẩy trong lòng, hắn nuốt nước miếng sợ hãi.

Hắn nhìn số giờ trên điện thoại di động, rồi lại nhìn đến vách tường hai bên không có gì thay đổi, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy đoán sởn gai ốc. Nhưng hắn còn chưa dám xác định.

Hắn run run rẩy rẩy lấy từ trong túi ra một tờ năm nhân dân tệ.

Sau đó, hắn ném ở bên chân.

Làm xong chuyện này, hắn hít sâu một hơi, giơ di động lên, tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi tính toán đã đi được mười phút, Kim Chí Quốc lại lần nữa cúi đầu nhìn vào đồng hồ trên điện thoại.

16:26:32

Kim Chí Quốc ngây người, cả người đông cứng tại chỗ.

Sau đó, cảm giác được cái gì đó, hắn cúi đầu xuống nhìn về phía chân mình.

Hắn nhìn thấy một vật rất quen thuộc.

Vì...Đó chính là năm nhân dân tệ vừa rồi hắn ném xuống mặt đất.

Nhìn tờ năm nhân dân tệ quen thuộc bên chân, lúc này, Kim Chí Quốc đã xác định được rồi.

...Quỷ đánh tường.

Hắn tự cho là bản thân đã đi được rất lâu rồi, nhưng mà thật ra là hắn vẫn luôn quay lại chỗ cũ.

Tuy hắn là một kẻ bịp bợm giang hồ, lúc nào cũng thích treo mấy câu ‘có quỷ quấn thân’, ‘ấn đường biến thành màu đen’, ‘dính vào tiểu quỷ’ ở bên miệng, nhưng thật ra thì, hắn là một người theo chủ nghĩa duy vật vững chắc.

Nhưng lúc này, dù hắn vẫn kiên định theo chủ nghĩa Mác, nhưng hắn cũng không thể không tin rằng trên thế giới này thật sự có quỷ.

Nghĩ vậy, Kim Chí Quốc lập tức xoay người bỏ chạy.

Kết quả ai ngờ, hắn mới quay người lại, một khuôn mặt trắng bệch của một con quỷ liền bay tới trước mặt hắn.

Nhưng Kim Chí Quốc không biết là, khuôn mặt quỷ này đã sớm đi theo hắn một đường, nhưng do cấm chú được đặt trong lăng mộ, nên nó không thể ra tay với Kim Chí Quốc được.

... Trừ phi Kim Chí Quốc chủ động quay đầu lại.

Nhìn khuôn mặt máu chảy đầm đìa của con quỷ cách đó không xa, Kim Chí Quốc kêu thảm thiết lên một tiếng, tè ra quần xoay người bỏ chạy, bỏ chạy nhưng vẫn không quên mang theo di động.

Nước mắt nước mũi Kim Chí Quốc chảy ra. Sợ đầu quỷ kia đuổi kịp mình, hắn dốc sức chạy, hai chân điên cuồng chạy về phía trước.

Kim Chí Quốc một bên khóc một bên chạy, trong lòng hối hận đến nhỏ máu.

Hắn vì cái gì mà lại muốn tới cái nơi quỷ quái này vậy!!!

Sức lực Kim Chí Quốc có hạn, chạy mãi chạy mãi, cuối cùng, hắn không còn sức lực nữa, tốc độ cũng dần trở nên càng ngày càng chậm.

Kim Chí Quốc sợ hãi không dám quay đầu lại, nhưng dù không quay đầu lại, hắn cũng biết, con quỷ kia cách hắn càng ngày càng gần.

Bởi vì phía sau lưng hắn càng ngày càng lạnh.

Khuôn mặt quỷ kia cách Kim Chí Quốc càng ngày càng gần, cho đến khi nó sắp chạm đến cái ót của Kim Chí Quốc, ngay lúc này Kim Chí Quốc bị vấp phải một vật gì đó, dưới chân mềm nhũn, hắn ngã xuống mặt đất.

Kim Chí Quốc ngã bịch một cái xuống đất, điện thoại hắn cầm trên tay cũng rơi theo xuống, rơi ở trên mặt đất.

Rõ ràng là trên mặt đất không có vật gì hết, cực kỳ sạch sẽ, nhưng di động, giống như đυ.ng phải thứ gì đó, nó nảy lên không trung một cách dữ dội, rồi mới rơi xuống đất.

Cũng may độ cao không cao lắm, cho nên di động không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mà Kim Chí Quốc chỉ lo cúi đầu ôm đầu gối, bởi vậy hắn không có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Ở hướng Kim Chí Quốc không nhìn thấy được, chỉ thấy đầu quỷ vừa rồi còn một đường điên cuồng đuổi theo hắn, bây giờ, dường như nó đang kiêng kỵ điều gì đó, chỉ thấy nó lùi lại về phía sau mấy mét.

Sau đó, thì không dám tiến lên nữa.

Kim Chí Quốc nằm ở trên mặt đất ôm đầu gối gào lên thảm thiết một hồi, bất chợt nhận ra chuyện gì đó.

Đúng rồi, còn có...

Kim Chí Quốc cảm thấy lạnh cả người, chậm rãi ngẩng đầu lên.

... Cái gì cũng không nhìn thấy.

Mà bởi vì như vậy, mới làm người ta càng thêm bất an trong lòng.

Vì thế Kim Chí Quốc lại quay đầu nhìn một lần nữa.

... Vẫn không có gì cả.

Vì thế Kim Chí Quốc bắt đầu buồn bực.

Lẽ nào, hắn vừa rồi nhìn thấy quỷ, chỉ là ảo giác của hắn thôi?

Kim Chí Quốc không rõ chuyện gì nhặt di động lên, chậm rãi bò từ trên mặt đất dậy.

Bởi vì sợ khuôn mặt quỷ kia đột nhiên xông tới từ phía sau , lúc bò dậy Kim Chí Quốc cực kỳ cẩn thận. Đầu tiên, hắn cầm lấy di động nhìn chung quanh một vòng, chờ xác định là thật sự không nhìn thấy đầu quỷ kia nữa, lúc này hắn mới chậm rãi, chậm rãi, ngồi dậy từng chút từng chút một, rồi dựa vào bên tường.

Mãi cho đến khi lưng hoàn toàn dán ở trên tường, lúc này Kim Chí Quốc mới cảm thấy sau lưng an toàn hơn một chút.

Hắn thở phào một hơi, giơ tay sờ mồ hôi lạnh trên trán.

Sau đó, Kim Chí Quốc cầm di động chiếu chung quanh một vòng, suy nghĩ rốt cuộc bên nào mới là đường đi ra ngoài.

Vừa rồi hắn một đường điên cuồng chạy về phía trước, hoàn toàn đã quên rốt cuộc phía bên nào mới là đường đi ra ngoài .

Kim Chí Quốc cầm di động quét xung quanh bốn phía một vòng, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một thứ kỳ lạ, hắn cứng đờ cả người lại.

Kim Chí Quốc chậm rãi đưa điện thoại di động vào vách tường đối diện hắn.

Dưới ánh sáng của di động, những đường nét ngoằn ngoèo dữ tợn đỏ như máu trên vách tường nhanh chóng đập vào mắt Kim Chí Quốc .

Nhưng đây cũng không phải là vấn đề.

Vấn đề là...

Vừa rồi, trên vách tường, không có thứ này.

Kim Chí Quốc ngơ ngẩn nhìn những đường nét quỷ dị trên vách tường, hắn đột nhiên ý thức được gì đó, hắn tiến lên phía trước một bước, cả người cách vách tường phía sau một chút.

Tiếp theo, Kim Chí Quốc bỗng dưng xoay người lại.

Đúng như suy nghĩ của hắn,vách tường vừa rồi mà hắn dựa vào đầy những đường đỏ quỷ dị như máu.

Những đường nét này kéo dài từ chân tường đến đầu tường, tràn đầy toàn bộ vách tường. Chằng chịt và ngoằn ngoèo, tựa như một ổ rắn hổ hành, muốn giúp đỡ nhau gϊếŧ chết đối phương.

Màu sắc của những đường nét kia, đỏ tươi minh diễm, giống như là... Máu vừa mới bắn lên.

Nghĩ đến khả năng này, cả người Kim Chí Quốc không nhịn được run lên.

Kim Chí Quốc không nhịn được sợ hãi nuốt nước miếng, sau đó hắn âm thầm lùi về phía sau một bước.

Mẹ nó...

Nơi này rốt cuộc là nơi quỷ quái gì vậy!!

Trong lòng Kim Chí Quốc có chút sụp đổ, hắn không muốn tiếp tục ở lại nơi quỷ quái này nữa, vì thế hắn vội vội vàng vàng quay đầu bước đi, muốn rời khỏi nơi này sớm một chút.

Nhưng, hắn mới quay người lại, thì lại giống như bị đυ.ng vào thứ gì đó, cả người bỗng dưng lui về phía sau một bước.

Kim Chí Quốc vươn tay lên sờ sờ cái mũi bị đâm đến đỏ bừng của mình, trong miệng tức giận mắng một câu thô tục, sau đó hắn nâng mi mắt lên, nhìn về phía trước.

... Cái gì cũng không có.

Kim Chí Quốc ngây người.

Nếu như, cái gì cũng không có mà nói, vậy vừa rồi hắn đυ.ng vào... Cái gì?

Kim Chí Quốc đờ người ra chăm chú nhìn khoảng không trước mắt, sau đó hắn chậm rãi vươn tay ra.

... Hắn sờ thấy một bức tường vô hình trong suốt.

Tuy rằng hắn không nhìn thấy nó, nhưng là có tồn tại.

Chẳng lẽ, bức tường này chính là nguyên nhân khiến hắn đi quanh một chỗ?

Nếu phá bỏ bức tường này, có phải là hắn có thể rời khỏi nơi quỷ quái này hay không?

Nghĩ đến đây, giống như thấy được ánh bình minh của hy vọng, tay Kim Chí Quốc nắm thành quyền, dùng sức đập xuống bức tường trong suốt.

‘Răng rắc...’

Cùng với tiếng vang của âm thanh này, chỉ thấy từng mảnh khối vụn trong suốt lần lượt rơi xuống đất, cảnh tượng chung quanh Kim Chí Quốc xảy ra biến hóa.

Lối đi nhỏ hẹp biến mất.

Một cái mộ thất khổng lồ xuất hiện ở trước mắt Kim Chí Quốc.

Nhiệt độ ở trong mộ thất cực kỳ thấp, như thể ngâm mình trong nước đá. Kim Chí Quốc ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cả người hắn bất thình lình phát run.

Kim Chí Quốc đưa tay ra sờ sờ phần lông gà lông vịt dựng đứng lên ở cánh tay, ánh mắt mờ mịt dại ra.

Nơi này... Rốt cuộc là nơi nào?

Kim Chí Quốc buồn bực nghĩ, cầm di động đi về phía trước hai bước.

Trong mộ thất vẫn không có đèn như cũ, tối đen như mực. Nương theo ánh sáng của đèn pin điện thoại, Kim Chí Quốc đánh bạo đi lên phía trước, đi được hai bước, Kim Chí Quốc nhanh chóng dừng chân lại, chân hắn bị cứng lại rồi.

Chỉ thấy ở phía trước cách Kim Chí Quốc nửa mét, bất ngờ có một chiếc "rương lớn" màu đen nằm chình ình ra ở đó.

Nhưng hình dáng ‘cái rương’ này có chút kỳ lạ, phần nắp của nó không bằng phẳng, mà là hình bán nguyệt.

Không chỉ có mỗi phần nắp trông lạ mắt thôi đâu, mà “vật thể” phía dưới chiếc rương cũng có chút kỳ lạ, nhìn giống như là... Linh cữu.

Kim Chí Quốc ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào cỗ quan tài nằm trước mắt mình, dưới chân mềm nhũn xuống.

Ngay từ lúc xông vào nơi này, hắn đã nghĩ rằng có phải là hắn đã tiến vào một ngôi mộ nào đó rồi hay không, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ đến, suy nghĩ của hắn thế mà lại là sự thật.

Chết tiệt!

Nơi này đúng là một ngôi mộ thật!

Trong khoảnh khắc nhìn thấy cỗ quan tài lớn này, phản ứng đầu tiên của Kim Chí Quốc là muốn xoay người bỏ chạy, nhưng lại có thứ gì đó hấp dẫn tầm mắt của hắn.

...Lá bùa dán trên nắp quan tài.

Quan tài màu đen có phủ một ít bụi, màu sắc hơi có vẻ ảm đạm, ước chừng là đã tồn tại trong nhiều năm rồi.

Nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng.

Vấn đề quan trọng là, phía trên nắp quan tài, dày đặc một tầng lá bùa màu vàng.

Những lá bùa màu vàng này, ngoại trừ hoa văn trên lá bùa có hơi khác một chút, thì những lá bùa này gần giống hệt với lá bùa mà Kim Chí Quốc đã thấy ở biệt thự trước đó. Bởi vì, đó chính là thứ mà thiên sư kia lấy ra từ trong l*иg ngực.

Nhìn những lá bùa như đang tỏa sáng trong bóng tối trước mắt, mắt Kim Chí Quốc sáng lên, trong tròng mắt của hắn chỉ còn sót lại có đúng một chữ.

...Tiền.

Đứng trước tiền tài mọi thứ trên đời này đều vô dụng.

Cái gì mà quỷ, rồi mộ thất, rồi quan tài... tính là gì cơ chứ?

Con mẹ nó, tiền mới là vương đạo!

Hiện giờ nhiều ‘tiền’ như vậy chói lọi hiện ra trước mặt hắn, nếu hắn không cần, chẳng phải là hắn ngốc hay sao???

Nghĩ xong, Kim Chí Quốc không chút nghĩ ngợi nhanh chóng đi về phía những số tiền kia, à không, là lao về phía những lá bùa kia.

Bởi vì trong lòng chỉ nghĩ đến tiền, cho nên Kim Chí Quốc cũng không có chú ý tới, ở dưới đáy quan tài có vẽ một cái đại pháp trận, chính là mặt đá mà hắn đang dẫm lên.

Pháp trận này được gọi là khóa hồn trận, được tạo ra từ máu của mấy trăm thiên sư đắc đạo, hơn nữa còn phải vẽ kéo dài đến bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Mà tác dụng của pháp trận này ... Chuyên môn dùng để vây khốn lệ quỷ từ ngàn năm trở lên.

Kim Chí Quốc không nhìn thấy pháp trận, một lòng một dạ xé lá bùa để vào trong túi.

Có lẽ là vì quá vui mừng, cho nên hắn cũng không có chú ý tới, cùng với sự ít đi của những lá bùa trên nắp quan tài, nhiệt độ cùng áp suất không khí trong mộ thất cũng càng ngày thấp đi.

Đồng thời.

Cái chết của hắn cũng đang dần đến gần.