Đôi mắt xám của Bạch Linh lạnh lùng đảo qua đảo lại trên khuôn mặt nhân ngư, đột nhiên đồng tử co rút, nhìn chằm chằm vào miệng l*иg.
L*иg ngực cậu tự dưng trào lên ác ý, bộc lộ đủ loại cảm xúc phức tạp như sốc, tức giận và không đành lòng.
Một bộ phận nào đó trong cơ thể cậu lắc lư muốn hủy diệt rồi lại dao động và sụp đổ. Cuối cùng, kết hợp với phản ứng nghiện nặng, nó điều khiển tứ chi và đẩy cậu hướng về phía nhân ngư.
Lần này nhân ngư không ôm chặt cậu đến ngạt thở như trước nữa.
Úc Trầm thậm chí còn thả lỏng cánh tay vòng quanh eo cậu, chừa khe hở để cho cậu trốn thoát.
Chim nhỏ xù lông hoảng hốt căng thẳng cuối cùng cũng buông bỏ một phần cảnh giác, từng chút từng chút quỳ xuống và di chuyển cái chân gãy của mình sang một bên.
Úc Trầm càng thêm dịu dàng nhẹ nhàng hơn, xem xét đầy đủ tình trạng thể chất và tinh thần của chim nhỏ để không gây tổn thương lần thứ hai.
Vì vậy, hắn có xu hướng nhận hậu quả của việc đánh dấu lên người mình.
Có nhiều cách để đánh dấu tạm thời, xét đến cốt lõi cần alpha phóng thích [hoocmon chiếm chỗ].
Úc Trầm chậm rãi liếʍ răng, có một chiếc răng nanh nhỏ nhô ra, bên trong rỗng tuếch, cấu trúc cùng tính năng giống y như răng nanh của rắn độc.
Chất lỏng đặc biệt dùng để đánh dấu được chứa bên trong.
Alpha thông thường sẽ trực tiếp mở răng đến mức tối đa, tương tự như khi bị rắn độc tấn công, đồng thời tiêm pheromone trong răng nhỏ vào tuyến thể omega.
Tuyến thể rất mỏng manh, dưới da có dây thần kinh và mạch máu dày đặc, một khi cắn đứt rất dễ dàng gây viêm.
Đây là lý do tại sao xã hội dạy omega, mặc kệ là đánh dấu chính thức hay tạm thời thì sau đánh dấu đều cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nhưng chim nhỏ của hắn sẽ tham gia một trận đấu trong hai ngày nữa, đến lúc đó không thiếu giới truyền thông theo dõi cậu bằng ống kính có tiêu cự dài.
Hắn cảm thấy chim nhỏ tùy ý bay lượn là nhân vật chính của trận đấu, chứ không phải là một dấu răng xuất hiện vô căn cứ.
Như vậy tất yếu cần phải áp dụng phương pháp đánh dấu tạm thời phiền toái chậm chạp hơn ở trên da.
Đánh dấu tạm thời thông thường chỉ cần cắn một chút, chỉ kéo dài vài giây. Việc đánh dấu tạm thời trên da yêu cầu alpha phải kiềm chế bản thân bằng lý trí trói buộc mạnh mẽ, từ từ chạm đầu răng nhọn đánh dấu thông qua hôn lên da để vết đánh dấu ngấm từng chút một.
Quá trình này có thể mất tới một giờ.
Đối với bất kỳ alpha nào có thân thể khỏe mạnh mà nói, đó chẳng khác nào một hình phạt tế nhị và lâu dài.
Da của omega vừa ấm vừa nóng, hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại sau gáy qua tấm lưới sắt rỉ sét.
Khác với hải tộc, nhiệt độ cơ thể của chim quanh năm được duy trì ở mức 40°C, khi bị bệnh sẽ càng cao hơn, nóng đến mức dường như khiến người ta tan chảy.
Úc Trầm ôm eo cậu như có như không, hắn không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng cái cổ trắng nõn ửng đỏ dần dần run rẩy trước nụ hôn dịu dàng.
Mà tình huống của hắn cũng ngày càng trở nên bấp bênh.
Phần lưng áo sơ mi đen ướt đẫm, lòng bàn tay nâng bụng của omega đổ mồ hôi. Hắn thường thường ngẩng cổ lên và nghiêng đầu sang chỗ khác, vội vàng thở trong bầu không khí không quá loãng mới có thể kìm nén được cảm giác ngứa ngáy ở đầu răng và muốn cắn hung bạo xuống.
Trong lúc nghỉ, Úc Trầm đột nhiên cúi đầu kiêu ngạo, cụng trán mình vào trán chim nhỏ, nhẹ nhàng thở dài: “Xin lỗi bảo bối, ta đã không thể chăm sóc tốt cho cậu được.”
Nhóc tóc trắng quật cường cắn mạnh môi, mi mắt rũ xuống thật sâu, đè nén cảm xúc.
Cậu không nhịn được muốn nói...
Thật ra ngài đã chăm sóc rất tốt, việc ngài làm được đã vượt xa quá nhiều những gì chúng tôi mong đợi...
Nếu không có ngài, chú chim non cô đơn xa gia đình khi đó sẽ chết vì đói vì bão tuyết.
Căn bản không thể sống cho đến bây giờ và cũng không thể nhìn thấy ngài.
Nhưng âm thanh phảng phất chua xót đó, nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra một cách trôi chảy. Cậu giống như chim non bướng bỉnh khi đối mặt với cha mẹ và những người thân thiết chăm sóc mình, cảm thấy xấu hổ không thể thản nhiên nói ra cảm nhận giống trước đó.
Cuối cùng, cậu chỉ run rẩy rặn ra một câu: "Xin đừng nói từ đó nữa."
Đó là nguyền rủa kỳ dị khống chế chim non.
Úc Trầm tựa cằm vào hõm cổ cậu, mở mí mắt, hơi nhướng mày hỏi: "Từ nào? Bảo bối à."
Bạch Linh bỗng nhiên quay đầu lại, giống như chim non khất thực, bất chấp mà gặm hầu kết của hắn.
"Kẹt... kẹt kẹt. . . "
Trong phòng vang lên tiếng răng va chạm với thanh sắt khiến tai người ta ù đi.
Úc Trầm nếm được vị đắng của rỉ sét trong miệng, chợt nhận ra mình không kiềm được lại cắn vào l*иg.
Lý trí bảo hắn dừng lại ngay nhưng chim nhỏ lại lao tới, dùng hai tay ôm lấy má hắn, hôn lên những vết răng lốm đốm trên hàng rào l*иg sắt, hôn lên cái l*иg rỉ sét hao mòn, cuối cùng bởi vì hắn ngạc nhiên mà đôi môi mỏng há ra.