Chương 4: Chú chim không tuân thủ O đức

Tóc vàng cuộn xoắn lớn?

North xoa xoa cằm: “Thật sự là tôi chưa từng thấy qua.”

Cậu ta thay đổi chủ đề và nói: "Nhưng tốt nhất cậu nên tránh xa hắn. Dù sao, chúng ta là những con thú cưng có mối quan hệ cạnh tranh, cưng chiều mưa móc liên quan đến chi phí ăn mặc, với lại cậu chưa từng nghe qua câu nói được lưu truyền trong cung sao?"

Bạch Linh tháo chiếc chân giả ra ném xuống gầm giường, lơ đãng hỏi: “Cậu đang nói cái gì vậy?”

North lắc lắc ngón tay: “B bad(bad boy) tóc xanh lam dài thẳng, O bad tóc cuộn xoắn lớn. Cậu phải cẩn thận một chút, chẳng may hắn là kẻ xấu.”

Bạch Linh hồi tưởng một chút, nghiêm túc nói: "Không, tôi cảm thấy hắn tương đối ngoan ngoãn? Hắn thậm chí không có phản kháng."

North lắc đầu: "Chậc chậc, cậu là một con chim mới ra đời thiếu kinh nghiệm, người khác không phản kháng thì cậu cho rằng... Ủa? ? Phản kháng?"

Dùng từ này thích hợp sao?

Chim nè, cậu không ổn rồi.

Bạch Linh thuận tay cầm lấy đống tài liệu kia, lật qua hai lần, dừng lại ở một trang: "Lớp lễ nghi đạo đức Omega? Đây là cái gì vậy?"

"Đây là lớp huấn luyện cho thú cưng chúng ta, nghe nói cuối tháng là sinh nhật của tgk, người đứng đầu lớp huấn luyện có thể khiêu vũ cùng với ngài rồi sau đó đưa đi thị tẩm." North nói xong, tránh né cái máy theo dõi rồi đảo mắt khinh thường.

Với cái loại mang O ra cạnh tranh kiểu phong kiến

mục nát như này thì đồng chí chim vốn coi A như giày rách nhất định sẽ phấn khởi đứng lên phản kháng!

North đang định thuyết phục Bạch Linh tham gia bỏ học thì thấy trong mắt cậu lóe lên tia sáng mờ nhạt:

"Đăng ký ở đâu? Tôi muốn đi."

North: "..."

Thế tình đồng chí đâu rồi!

·

Sáng hôm sau, lớp học O đức chính thức bắt đầu.

Bạn học Bạch nhiệt tình hăng hái đăng ký... rồi nằm nhoài ngủ say mê mệt ở hàng cuối cùng.

Thật sự không thể trách cậu tích cực không cao, nhưng cậu không ngờ rằng trong cung điện to lớn như vậy, bữa sáng duy nhất được cung cấp chỉ là một bát cháo gạo loãng, đây mà là cho chim ăn à?

Cơ mà...cậu là chim thật.

Nhưng là chim săn mồi, cậu phải ăn thịt!

Bạch Linh bị hạ đường huyết tra tấn đến thần hồn mơ hồ, ước gì mình có thể quay lại ngày hôm qua để giật lấy kí bánh quy mà người xa lạ đưa cho.

Đáng ghét nhất là giảng viên trên bục vẫn đang lảm nhảm nhấn mạnh về việc ăn uống điều độ tốt như thế nào: “Chúng ta là O nên lúc nào cũng phải luôn giữ gìn vóc dáng, chỉ có vóc người thon gầy mới có tư cách được vua cưng chiều. Cho nên vì muốn tốt cho mọi người, sau này chúng tôi sẽ hủy bỏ bữa tối--"

Dù bữa tối có bị hủy thì vẫn còn bữa trưa đúng không?

Cuối cùng cố gắng chịu đựng đến trưa, mở hộp cơm ra thì thấy, nói dễ nghe là một bữa ăn nhẹ chứ nói trắng ra chỉ là chút dưa chua trộn với đậu.

Bạch Linh dùng vận tốc ánh sáng ăn xong hết, sau đó ngồi trước mặt chiếc đĩa trống, nhìn chằm chằm vào những con chim khác đang chậm rãi nuốt, nhìn chòng chọc khiến người ta dựng tóc gáy.

Những O chim nhỏ bé run rẩy: Ánh mắt cậu tóc trắng này thật đáng sợ, bụng lại đói réo inh ỏi dường như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Họ không biết rằng đối với chim ưng, chúng chính là món điểm tâm nho nhỏ với đủ mọi màu sắc, thơm phức ngào ngạt, thịt non mềm…

Bạch Linh hờ hững quay đầu sang chỗ khác, lau khóe miệng.

Tuy nhiên, cậu vẫn kiềm chế bản tính trong lớp.

Ví dụ, giảng viên hỏi: "Khi alpha tìm bạn đời nhưng lại quên mang lá cho bạn để làm tổ, vậy bạn có tha thứ cho anh ấy không?"

Bạch Linh cố gắng nuốt xuống bốn chữ "Hành hung một trận" và chọn một câu trả lời tử tế hơn:

“Mình nhặt vài chiếc lá..”

Giảng viên gật đầu hài lòng và chuẩn bị vỗ tay tán thưởng.

"Sau đó quẳng vào mặt anh ta để anh ta rút kinh nghiệm."

Giảng viên: "...Không giữ đúng O đức! Ở lại lớp dọn dẹp vệ sinh!"

Vì vậy, lần đầu tiên trong đời Bạch Linh ở lại lớp.

Tan lớp, cửa sổ hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng kim loại chạm đất đều đặn răng rắc răng rắc.

Bạch Linh chống chiếc chân giả đã hư một nửa, định đi đến phòng chứa đồ lấy chổi thì một O tóc xanh xám đột nhiên đi ra từ trong góc, giơ chân chặn ở trước mặt cậu, khuôn mặt thanh tú kia đầy khinh thường:

"Ê, người mới đến, tôi thấy giống loài cậu là một con chim bạc má lớn, cậu có biết quy tắc về loài của chúng ta không?"

Bạc má lớn? Lúc này Bạch Linh mới nhớ ra rằng mình và nhóc cỏ non kia đã thay đổi thiết bị vòng giam giữ và thông tin hiển thị trên danh sách là của đối phương.

Cậu lạnh lùng hỏi: “Quy tắc gì?”

Chim ác là xám giơ tay ra: “Đương nhiên là chim lớn ăn chim nhỏ, chim nhỏ ăn sâu bọ. Yếu đuối~ làm thức ăn~ cho kẻ mạnh~! Hiện tại cậu đã vào cung, nhất định phải nghe lời tụi này nói, mau đem côn trùng... đồ ăn vặt mà cậu giấu giao hết ra đây!”

Chim bạc má lớn là loài chim nhỏ còn chim ác là là loài chim cỡ trung bình, theo quy định trên giấy tờ, phí bảo vệ như vậy khá phù hợp với chuỗi thức ăn.

Bạch Linh cũng đột nhiên ý thức được: "Thì ra có thể thu phí bảo vệ như vậy."

Chim ác là xám: "?"

Sao có cảm giác "Học được" từ giọng điệu của kẻ đối diện nhỉ?

Bạch Linh: “Cậu theo tôi tới đây.”

Móng vuốt tóm lấy cổ áo con chim ác là xám và kéo nó vào một góc tối, nơi không có máy theo dõi.

Trong lúc nhất thời, không khí tràn ngập tiếng kêu to đè nén.

Từ "Cậu định làm gì? Buông tôi ra, cậu là con chim bạc má vô tri!", đến "Đừng có sờ vào chiếc bánh ngọt nhỏ trong túi quần của tôi, a a a" cho đến khi cậu ta khóc sướt mướt vừa chạy vừa quay đầu lại buông lời hung ác: "Cậu chờ đó cho tôi, tôi sẽ bảo đại ca quạ quạ trừng trị cậu."

Trong tay cầm chiếc bánh, Bạch Linh từ xa chào hỏi: "Ngày mai nhớ đến đúng giờ nhé."

Chim ác là xám vô cùng tức giận: "Khốn kiếp!"

Tuy rằng thu được chiến lợi phẩm, nhưng Bạch Linh vẫn có chút tiếc nuối.

Sẽ tốt hơn nếu đó là thịt.

Cậu phải ăn càng nhiều protein chất lượng cao càng tốt để phục hồi thể trạng và chuẩn bị cho cuộc chiến chống lại bạo chúa Cade vào cuối tháng.

Khi đến phòng chứa đồ, Bạch Linh tìm thấy một cái đĩa, cạo bỏ phần kem, chỉ ăn phần bánh trứng gà bên dưới. Đúng lúc đó, ngoài cửa có một con robot quét rác đi tới, khi nó nhìn thấy kem trên đĩa thì hai chiếc camera ngay lập tức xuất hiện những biểu tượng tình yêu.

Bạch Linh nhìn thoáng qua: "Cậu muốn ăn không, cho cậu đấy."

AI: "Tôi là người máy, cậu không thấy việc tôi muốn ăn thức ăn của con người là kỳ quặc sao? Pica(bệnh) máy móc hay gì đó."

Bạch Linh nhét mấy miếng vào miệng là hết, cúi đầu dùng tuốc nơ vít tháo rời chân giả, thản nhiên nói: "Kỳ quái cái gì? Có lúc tôi cũng muốn nếm thử mùi dầu máy."

"Cậu là robot gia dụng mới tới à?" AI tò mò bước tới gần: "Trông cậu mới quá, chất lượng phần thân chính tốt! Chỉ là cái chân này bị rỉ sét, cần phải thay."

Bạch Linh cũng không tức giận, ngược lại ngẩng đầu cười nói: "Cảm ơn đã khen ngợi."

Cậu luôn khoan dung với máy móc có cơ chế vận hành hơn là những alpha chỉ suy nghĩ bằng phần thân dưới của mình.

"Răng rắc", ống kính camera nhấp nháy và bức ảnh đã được chụp.

AI nhanh chóng giải thích: "Xin lỗi, chỉ là bộ xử lý nhận định nụ cười như vậy quá hiếm hoi nên hệ thống điều khiển chính đã nhấn nút chụp. Nếu cậu không phiền, tôi có thể xóa nó."

“Tôi không sao.” Bạch Linh biết loại hệ thống điều khiển chính này thường có những lỗi bug nhỏ.

Ngoài ra, robot quét rác có ý đồ xấu gì chứ?

"Cậu muốn ăn kem như thế nào? Có thể trộn chung với chất làm mát được không?" Bạch Linh hỏi.

"À không, tôi thường dùng lỗ thông hơi để "tiêu hóa", ở đó có cảm biến mùi có độ nhạy cao, tương đương với lưỡi của tôi."

AI cảm thấy mỹ mãn "ăn" kem ngọt, nhìn thấy Bạch Linh đang ngồi xổm trong góc bới rác linh kiện, liền hỏi:

"Cậu muốn tìm pin thay thế đúng không? Ở đó toàn là phế liệu, những thứ còn dùng được đã được thu về từ lâu. Nhưng tôi có một ít pin dự phòng, nếu cậu không phiền thì tôi có thể tặng cho cậu."

Bạch Linh: "Thật ngại quá."

AI: "Hệ thống xác định cậu đã đồng ý."

Hệ thống điều khiển chính của robot quét rác còn đọc được lòng người hả? Bạch Linh tỏ ra hoài nghi.

AI: "Đúng rồi, tâm trạng của chủ nhân tôi trong hai ngày nay lúc lạnh lúc nóng, tôi phải hỏi ý kiến

của ngài ấy trước khi dẫn cậu đi lấy pin."

Với một tiếng bíp, đã kết nối được với bên kia, AI huyên thuyên giải thích một đoạn dài dòng, sau đó nó dừng lại chờ bên kia và nhận được một câu nói "Được" nhẹ nhàng.

Bạch Linh nghe cái giọng "Được" liền quay đầu lại, kinh ngạc nhìn sang.

Tuy nhiên, AI đã nhanh chóng cúp điện thoại, mang hàm ý nói với cậu: "Hôm nay tâm tình chủ nhân đặc biệt tốt, thực kỳ lạ."

.

Bạch Linh biết bản đồ của tháp cung điện, nhưng có một khu vực cấm chưa bao giờ được đánh dấu trên bất kỳ thông tin bí mật nào.

Nó nằm ở đỉnh tháp và được mệnh danh là khu vực cốt lõi của cung điện Abidate. Nếu coi con đường nhân ngư là một thác nước chảy thẳng xuống thì ba tầng này chính là đầu nguồn của đỉnh thác.

Bạch Linh càng đi càng thận trọng.

Từ lúc bước vào khu vực cấm, cậu cảm thấy sau lưng như có một mũi nhọn, dường như có một ánh mắt mơ hồ ẩn giấu trong bóng tối, luôn dò xét kẻ xâm nhập ngoại lai là cậu, từ trên cao nhìn xuống với ý tứ bất minh.

AI dẫn cậu đến một căn phòng nhỏ và dặn dò: "Xin hãy đợi ở đây một lát, tôi đi một chút sẽ quay lại ngay."

Một đại sảnh nho nhỏ được trang trí đơn giản nhưng ở khắp mọi nơi đều phản ánh phong cách hàng hải của thời đại cũ.

Bức tường màu xanh lam, la bàn chim nhỏ và góc tủ bằng gỗ mô phỏng hình mũi tàu đều là những yếu tố kinh điển từ thời kỳ trái đất cổ đại.

Chuyện kể rằng bốn trăm năm trước, tộc nhân ngư muốn dẫn dắt những sinh vật may mắn còn tồn tại còn trên trái đất thành lập một quốc gia trên hành tinh mới này, hỏi khắp các loài động vật, ngoại trừ sinh vật biển, chỉ có loài chim sẵn lòng đi cùng họ.

Nhân ngư nói: "Tới hành tinh chỉ có biển, các bạn có thích ứng được không?"

Chú chim nhỏ trả lời: “Đôi cánh của chúng tôi mạnh mẽ đến nỗi cả đời không rơi xuống đất”.

Nhân ngư lại hỏi: "Nếu bay mệt thì sao?"

Chim nhỏ đáp: "Vậy thì tôi sẽ đậu trên vai bạn và sinh sôi nảy nở".

Vì vậy, người dị chủng của đế quốc cho đến nay chỉ có các loài sinh vật biển và chim, được các quốc gia khác gọi một cách chuẩn xác là:

Dải ngân hà thủy cầm.

Ánh mắt Bạch Linh dời khỏi la bàn và nghe thấy tiếng thì thầm vang vọng từ xa.

Dường như có một căn phòng lớn ở cuối hành lang, lớn đến mức chỉ cần thì thầm ở góc nào cũng có thể gây ra tiếng vang.

Bạch Linh vô thức đi tới, sàn đá cẩm thạch gợn sóng phản chiếu vẻ mặt cậu mê man. Cậu đi tới trước cửa, vừa đặt tay lên tay nắm cửa ấm áp, vài lời bên trong đột nhiên dừng lại, chuyển thành một làn điệu trầm thấp - -

“Để cậu ấy vào.”

Cổng vòm nặng nề hoa mỹ mở ra một cái khe, trước tiên để lộ ra đầu người máy, sau đó hơi nước ập vào mặt.

Trong làn hơi nước mịt mù, một thân hình cường tráng còn nhỏ giọt nước vịn ra khỏi bồn tắm, bàn tay phải nổi gân xanh vén mái tóc ướt dài đến thắt lưng ra sau, ánh mắt nhìn xuống, những giọt nước chảy qua eo, cơ bụng rồi hòa vào đường cong duyên dáng.

Bạch Linh cảm giác một luồng nhiệt nóng chạm vào gò má, cậu mất tự nhiên dời tầm mắt đi.

Tiếng nước nhộn nhạo bên tai, hắn bước đi bằng đôi chân trần.

Bạch Linh không nhịn được liếc mắt nhìn.

Thân thể đó như một chiếc chiến hạm cũ suy tàn được vớt lên từ biển sâu, nó uy nghiêm hào hùng không chút khinh nhờn khiến người ta thán phục công nghệ kiến tạo nên nó và cảm khái giá trị chế tạo tới mức con số thiên văn.

Xương mày rất thấp, sống mũi cao, đường nét sắc bén, dáng vẻ ung dung sang trọng, chắc là nên được đóng khung trong một bức tranh.

AI lập tức chạy lại lấy thứ gì đó che chắn cho hắn.

Hắn nghiêng mặt về phía ánh sáng, Bạch Linh mới nhận ra sắc mặt hắn dưới ánh đèn trông đặc biệt nhợt nhạt và không khỏe mạnh.

Bạch Linh nhìn hắn ngồi trên chiếc thảm cừu màu đen, biếng nhác sa vào trong đó, chỉ để lại đôi chân thon dài ở bên ngoài. Giống như một bức tượng tạc bằng đá cẩm thạch trắng, nét khắc rõ ràng, có thể truyền tải sức mạnh vững chãi đến nơi đây qua khoảng cách không gian.

Trái tim Bạch Linh đập mạnh.

Đó là bản năng rục rịch, bởi dù ai đi nữa khi nhìn thấy thân thể giống đực đúng với tiêu chuẩn sinh sản được người ta tôn thờ, cũng sẽ không kiềm chế được bản thân.

Người kia ngước trán lên, chậm rãi xoa xoa thái dương, mái tóc xoăn ướt xõa xuống vai như những làn sóng lấp lánh trong ánh hoàng hôn, khuôn mặt tuấn tú lại thiếu khí sắc lộ rõ

vẻ mệt mỏi, thoạt nhìn tinh thần hơi xấu.

Sau đó, hắn quay đầu về phía cậu.

Biết rõ hắn không nhìn thấy vẻ mặt cậu nhưng Bạch Linh vẫn có chút khẩn trương, nhìn vào đôi mắt xanh lục không tiêu cự đó, cậu không thể khống chế nhịp tim đập dồn dập.

Giọng nói từ tính trầm thấp nhàn nhã vang vọng dưới mái vòm bốc hơi nước:

"Hôm nay cậu còn trưng dụng cơ bụng không? Bird."