"Vì sao?" Giọng Úc Trầm u ám.
"...Chẳng vì sao cả"
Bạch Linh nghẹn ngào thốt ra một câu.
Ánh mắt cậu tan rã hoảng sợ lại căng thẳng nhìn lướt chung quanh, có vẻ không nhớ nổi mình ở đâu.
Alpha trên đường.... Trong đầu lại hiện ra cảnh tượng đó, bỗng nhiên bả vai khẽ run thần trí hỗn loạn, ngón tay co giật giống như chim non bị ép đến góc tường, lầm bầm làu bàu phô trương thanh thế uy hϊếp:
"Bọn họ dám mò vào lều trại của tôi, tôi sẽ gϊếŧ bọn họ, bọn họ nhe răng nanh định đánh dấu tôi, tôi...sẽ nhổ nó xuống ném vào cống thoát nước. Sẽ đối xử với bọn họ như đối với conchó đực bị thiến, nhét tảng đá vào miệng bọn họ, phòng ngừa cắn nát tay tôi còn, còn...trùm túi nhựa che đi ánh mắt không dám tin và oán hận của bọn họ, ha ha ha một omega làm sao dám giỏi hơn bọn họ, tôi còn chuẩn bị khăn trùm đầu, giống như vậy nè...."
Tinh thần chim nhỏ bất ổn bắt đầu run rẩy, ngón tay thon dài quơ quơ loạn xạ.
Biểu hiện kỳ quái khác thường khiến ai nhìn cũng không hiểu.
Nhưng bỗng nhiên.... Bỗng nhiên yết hầu hắn đắng chát, dường như không thể thở nổi, không kiềm được mà ngửa cằm, gian nan thở dài.
Đây đâu phải hận hắn.
Rõ ràng là rất lưu luyến, quyến luyến không muốn gắn liền hắn - Isupalesso và chiếc xe sữa mang đến những thứ hy vọng cùng với những kẻ alpha dơ bẩn làm tổn thương nghiêm trọng với cậu.
Hắn biết chim nhỏ chính trực dũng cảm, trong lòng vẫn giữ vững sự lương thiện, cho dù trải qua nhiều khuất nhục thì vẫn còn một nơi trong sáng.
Nhưng hắn không ngờ rằng vùng đất riêng trong vùng an toàn ấy lại có dấu vết của mình.
"Nhưng bây giờ, ngài cũng muốn cắn tôi giống như bọn họ..." Chim nhỏ thầm thì.
Úc Trầm chợt mỉm cười, tay buông thõng im lặng cầm thiết bị chống cắn trong túi: “Cứ coi như bị đèn pha của xe chở sữa cắn đi.”
“Xe chở sữa không có cắn người.” chim nhỏ bao che khuyết điểm phản bác.
“Ta cũng thế.” đôi mắt Úc Trầm dịu dàng rũ xuống, nhẹ nhàng nói.
Nhân ngư lấy ra thiết bị chống cắn nhàu nát bị vò thành một cục, lắc lắc sợi dây da, tìm đúng vị trí rồi nhanh chóng buộc thắt nút cho mình.
Dù đôi mắt bị mù nhưng động tác của hắn vẫn khéo léo thuần thục và quyết đoán như trước.
Bởi vì trước kia nhân ngư còn trẻ từng mò mẫm vùng vẫy trong bóng tối, nghiến răng nghiến lợi để tự kiềm chế trói buộc mình.
Nhưng bây giờ thì khác...
Trước kia hắn vì tranh giành quyền lực, vì đứng trên đỉnh thiên hạ, trong lòng tràn ngập đủ loại du͙© vọиɠ bành trướng.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn bảo vệ đứa trẻ này.
Bạch Linh chớp chớp đôi lông mi ướŧ áŧ của mình, cậu không có tầm nhìn ban đêm tuyệt vời như Savoie nên không thể nhìn rõ những chuyển động nhỏ của nhân ngư.
Trong con ngươi của chim cắt lớn, chỉ có đường nét hình dáng của một nhân ngư được phản chiếu một cách đại khái, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo tuyệt đẹp, đẹp như một bức tranh của một bậc thầy đã bỏ ra rất nhiều công sức vẽ tỉ mỉ, là ảo mộng khó quên khi đã nhìn thấy nó.
Nhưng đúng lúc này, trên miệng mũi hắn xuất hiện một hàng rào bóng ma không phù hợp.
"Trong phòng không bật đèn sao?" Úc Trầm hỏi.
"Không phải ngài không nhìn thấy vẫn bước đi như bay ngăn giữ tôi sao? Cần ánh sáng làm gì?" Chim nhỏ cười lạnh chế nhạo.
"Tốt hơn hết là hãy bật đèn lên để cho cậu có thể quan sát động tác cùng biểu cảm của ta dễ dàng hơn. Ta không hy vọng cậu lại thấy bất an hơn." Trong giọng nói trầm và từ tính ấy ẩn chứa một chút mê đắm."
Bất an.
Bạch Linh mất tự nhiên, yết hầu giật giật.
Rõ ràng cậu đang nhìn nhân ngư, nhưng thứ hiện ra trước mắt lại là một khung cảnh khác.
Tác phẩm điêu khắc duy nhất sáng lên trong đêm lạnh giá trở thành ánh sáng tuyệt đẹp hướng về phía bắc, những chú chim non bị thu hút bởi ánh sáng chỉ cần lắc lư hai chân đi vào phía dưới vạt áo nó được che chở ...
. . thì sẽ an toàn và được bảo vệ.
Trong tầm nhìn mơ hồ của cậu, nhân ngư đứng dậy, chạm vào bảng điều khiển trên tường rồi bật hai chiếc đèn bàn cạnh giường thành ánh sáng dịu nhẹ.
Chiếc đèn bàn màu ấm làm dịu đi ánh sáng từ bên cạnh, nhân ngư tiến lại gần cậu và ngồi xuống mép giường trước mặt, các cơ bắp trên đôi vai rộng hắn hơi thả lỏng, cánh tay chống trên ván giường, cằm hắn hơi nghiêng nhẹ, ánh sáng vừa lúc chiếu sáng khuôn mặt nghiêng tuyệt đẹp của hắn.
Giống y như đúc.... Cùng cảnh tượng như khi còn là chim non ngẩng đầu nhìn lên.
Bạch Linh hoảng hốt không biết đây là ảo mộng hay là thực tại.
"Bảo bối ... đến với ta nào." Nhân ngư mở rộng vòng tay với cậu, giống như một tác phẩm điêu khắc cúi xuống ôm lấy cậu.
Nhưng cẩn thận quan sát thì mỗi một đường cong cơ bắp trên người lão alpha căng chặt, có vẻ đang cố khắc chế mình. Nếu không cẩn thận, không ai biết liệu hắn có nhe răng hung dữ nuốt sống giống cái mềm dẻo trước mặt vào bụng hay không.