AI ở bên ngoài mà lòng nóng như lửa đốt.
Không chỉ lo lắng cho chim máy mà còn lo cho chủ nhân của nó.
Phải biết rằng, hiện tại robot gia dụng được mô phỏng cực kỳ kỹ lưỡng, bên trong được trang bị "khoang tiêu hóa" bằng vật liệu nano.
Sau khi nuốt đồ ăn con người vào, nó có thể được xử lý bằng máy nghiền chất thải thực phẩm được lắp trong khoang bụng, sau đó tìm thời gian và địa điểm không có người xung quanh, lấy bể nước đen trong khoang chậu ra, đổ vào bồn cầu, xả sạch nó.
Bằng cách này, nó có thể mô phỏng tối đa việc ăn uống của người thật, tạo cảm giác hòa nhập cho người tiêu dùng và người dùng.
Vì vậy, Al không bao giờ ngăn cản chủ nhân đút cơm cho chim máy ăn.
Ăn chút thịt bò, uống ít sữa sẽ không gây gánh nặng cho ruột nhựa, bản thân Al thường nhét kẹo dẻo vào khoang chứa nên không có vấn đề gì lớn.
Tuy nhiên...
100% chiết xuất pheromone siêu đậm đặc, không dễ bị phân hủy!
Nếu đổ vào miệng mà không pha loãng thì cảm biến đường ruột của chim máy sẽ bị ăn mòn?
Al kinh hoàng khi tưởng tượng ra thùng nước của chim nhỏ thủng lỗ, đủ thứ chất lỏng lộn xộn dính trên sàn, nhỏ giọt vào hồ tắm của chủ nhân.
Có nên mở đường ống nước thải không nhỉ...
Ôi chao, cứ đợi đã?
Chủ nhân là một nhân ngư hư hỏng, biết đâu sẽ mừng như điên thì sao?!
Al lập tức đặt vấn đề xả nước thải ném ra sau đầu, trịnh trọng tháo tay kìm ra và thay vào đó bằng mũi khoan tay, ù ù, khoan một lỗ kim trên cánh cửa đồng rồi tiến lại gần đưa cameras lên ----
Chim máy vẫn đứng yên tại chỗ.
Chiếc chân giả đã bị hư hỏng trong trận chiến trước và được bọc nhiều lần bằng màng nhựa rẻ tiền, khiến nó trông thô ráp và rách rưới.
Không biết cậu từ đâu chạy về, có lẽ lại đi qua đường thủy, màng nhựa bị xước một chỗ, dây điện và nước từ đó chui ra ngoài, như máu thịt bệnh tật từ vết thương trào ra, lắc lư một cách thê lương âm thầm.
"Tôi muốn hỏi ngài... một câu hỏi thứ ba."
Ngọn đèn vô chủ phía trên đầu nhấp nháy, ánh sáng mờ ảo chiếu nghiêng xuống, mơ hồ thấy được một tia lạnh lùng và tuyệt vọng trên khuôn mặt cậu.
Tuy nhiên, Úc Trầm không thể nhìn thấy.
Úc Trầm chỉ có thể nghe thấy nhịp tim tăng tốc đột ngột của cậu, đó không phải là nhịp tim đập thình thịch trong quá khứ mà là tác dụng phụ cực đoan quá lượng của việc sử dụng thuốc quá liều.
Trái tim hắn thắt lại đau đớn.
Nhóc lang thang hoảng loạn của ta...
Úc Trầm vịn vào vách tường hồ tắm, định sải bước về phía trước ôm lấy cậu nhưng chim nhỏ thất thường đột nhiên phát ra một số tiếng động kỳ lạ.
“Tách, cạch, cạch.” Nó rất trong trẻo giống như vô số hạt va chạm.
“... Dễ nghe không?” Bạch Linh nhẹ nhàng hỏi.
Trong lòng Úc Trầm chấn động, hắn mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, không dám tin mà xác nhận: “Cậu đang cầm cái gì?”
“Là hormone A... Tôi mua ba lọ lớn chỉ để đối phó với ngài thôi,” Bạch Linh cụp mi xuống nhưng khóe môi khô khốc lại tràn ra một nụ cười có thể gọi là chiến thắng:
"Tôi đánh không lại ngài nhưng tôi có thể đánh chính mình. Nếu ngài lại tiến thêm một bước, tôi liền uống thêm một viên."
Với chất lỏng cô đặc gấp mười lần trong cơ thể, Bạch Linh giờ đây là một quả bom có
thể nổ bất cứ lúc nào.
Và mỗi một viên hormone nhân tạo A đều là ngòi nổ của một quả bom.
Bạch Linh đã uống một viên rồi, tương đương với đốt một sợi dây, nếu cậu tiếp tục uống thì hậu quả nghiêm trọng sẽ bùng nổ theo cấp số nhân.
Cậu có thể trở thành một nô ɭệ pheromone điên cuồng, đánh mất chính mình trong suốt quãng đời còn lại và dựa vào pheromone alpha để tồn tại.
Đó là kết quả mà Úc Trầm rất không muốn thấy.
Giọng nói luôn kiên định của Úc Trầm cuối cùng cũng lộ ra vết nứt:
“... Nhóc, đừng làm chuyện bốc đồng. Ta sẽ ở lại đây không di chuyển mặc cho cậu xử trí.”
Điều này thực sự là quá dung túng.
Nếu Bạch Linh nghe thấy trước đây, có thể cậu sẽ nghĩ hắn là người hiền lành, tốt bụng và giàu lòng nhân ái.
Nhưng khi mọi thứ đều trần trụi trải ra trước mắt, Bạch Linh chỉ cảm thấy hắn là kẻ đạo đức giả.
Ngụy thần - những người đó mắng không sai.
"Tôi muốn... hỏi ngài một câu hỏi, một câu hỏi cuối cùng." Bạch Linh máy móc lặp lại.
Úc Trầm đứng trong nước, một cảm giác lạnh lẽo chưa từng có đã nhốt hắn tại chỗ. Những khối băng trôi nổi đâm vào bắp chân khiến cho hắn đau đớn và đột nhiên có cảm giác bản thân như đang ở tầng dưới chót của địa ngục, bị vô số xiềng xích trói buộc.
Cuối cùng, hắn ngước đôi mắt không có tiêu cự lên, chuẩn bị tốt gánh vác tất cả và chậm rãi nói: “Cậu hỏi đi.”
Bạch Linh lại im lặng.
Cậu dường như đang đứng trên bờ vực của một vách đá, biết rằng tiến lên một bước sẽ mang lại giải thoát. Để gió biển thổi qua hai má nhưng cậu lại không thể đưa chân còn lại của mình ra.