Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Lợi Phẩm Của Nhân Ngư Bệ Hạ

Chương 31: Đêm nay ở tại đây, chúng ta đua đến ngài chết tôi sống

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nó gọi là “Motherland”, có thể gọi nó là quê hương hay là mẹ tổ quốc hoặc có thể gọi nó là “ ngụy thần” như những kẻ lang thang thường tô tô vẽ vẽ trên điêu khắc gọi thế.

Là một món quà tưởng niệm cho đế chế cũ, nó đã từng được ghi vào lịch sử.

Kể từ khi xây dựng, tác phẩm điêu khắc được thắp sáng bằng ánh sáng vĩnh viễn và ngay cả khi mất điện, nó vẫn có hệ thống cấp điện riêng và chỉ khi đó nó mới trở thành tâm điểm của toàn bộ thủ đô.

Bạch Linh nhớ tới một ít ký ức, thản nhiên cười nói:

“Quả thật nó rất lớn, xung quanh có nhiều đèn chiếu nên ban đêm nhìn rất sáng. Khi còn bé, tôi luôn dùng nó làm ngọn hải đăng, tôi hay chơi khuya nên thời điểm trở về bầu trời tối đen đầy sợ hãi nhưng tôi cảm thấy mình chỉ cần cố gắng nín thở và chạy đến dưới bức tượng thì sẽ được an toàn.”

Nhưng tác phẩm điêu khắc này đã bị tên bạo chúa cho nổ tung vào năm thứ hai sau khi cậu phát động cuộc cách mạng.

Đó là lần đầu tiên Bạch Linh trải qua cảm giác chiến tranh gϊếŧ chết gia đình mình.

"Chàng trai trẻ, cậu là người thủ đô à?" Quản lý đột nhiên hỏi.

"Không phải, tôi không có bất động sản ở đây." Bạch Linh thành thật nói.

Lão quản lý thở dài: "Cậu không có nhà phải không? Tôi cũng không có, tôi định trông bức tượng cho đến chết già..."

Ông ấy giơ chiếc cốc xốp lên uống một ngụm rồi bóp nát nó ném vào đống rác ngập ú ụ, sắc mặt có chút kiên quyết, đỏ bừng như đang say, nói:

"Để cảm ơn cậu vì cốc cà phê, tôi muốn tiết lộ cho cậu một bí mật nhỏ về nguyên mẫu của tác phẩm điêu khắc này là ai."

Trong lòng Bạch Linh không khỏi run lên, nhịp tim đột nhiên bắt đầu đập nhanh: "Là ai?"

Lưng lão quản lý ngăn gió, đưa những ngón tay thô ráp lên miệng, hạ giọng: “Là lão hoàng đế đó biết không? Isupalesso... Khi còn trẻ tôi đã gặp qua ông ấy một lần, tôi sốc đến mức không thể tin được, tôi quỳ xuống đất lúc ngẩng đầu nhìn thoáng qua đã năm mươi năm rồi, đời này đến già tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được.

Về sau tôi điên điên khùng khùng suốt một năm, người ta nói lão hoàng đế quá xấu nên khiến tôi sợ hãi.

Nhưng thật ra thì đó là do khí chất quá hoàn mỹ của bệ hạ——”

Bạch Linh đột nhiên run giọng nói: "Xin đừng nói nữa!"

Lông mi cậu khẽ chớp lên, hàm răng cắn môi dưới đến mức trắng bệch: "... Ngại quá, tôi có việc phải xử lý nên đi trước."

Quản lý kinh ngạc nhìn Bạch Linh rời đi.

Bạch Linh vùi nửa mặt vào trong cổ áo, thậm chí không dám nhìn lại hình dáng của bức tượng.

Bởi vì. . .

Hình dáng đó thực sự quá quen thuộc.

Quen thuộc đến mức cậu không hề nhận ra rằng những luyến tiếc, hoài niệm và khao khát mà cậu luôn có đều từ đây mà đến rồi lại trở về mà đi..

Điêu khắc với đèn l*иg.

Nhân ngư với đèn l*иg.

Cảm giác quen thuộc khi lần đầu gặp nhau, cho đến sự chia ly mất bình tĩnh trong đêm, và cảm giác ỷ lại của cậu vào người đó dường như đã tích lũy lắng đọng lại nhiều năm... Tất cả đều là phép chiếu từ thời thơ ấu cho đến ngày hôm nay.

Hóa ra thời gian của thời đại cũ chưa bao giờ mất đi mà vẫn luôn sánh bước bên cậu.

Ngón tay Bạch Linh rũ xuống bên cạnh siết chặt lại, như thể có một cái lỗ lớn ở ngực, cậu ngước đôi mắt đỏ ngầu lên và hét:

"——Isupalesso!"

.

"Pheromone thuần khiết siêu đậm đặc của alpha được chiết xuất từ ngài đã lấy ra xong rồi. Dựa theo yêu cầu, nó được làm đủ lượng trong nửa năm và siêu đậm đặc, chỉ cần một giọt là đủ để giảm bớt phản ứng nghiện omega trong một tuần."

AI vừa triển lãm công nghệ thanh lọc chiết xuất vĩ đại tuyệt vời của mình với chủ nhân, vừa thầm lặng chọc chọc líu lưỡi không nói nên lời.

Chủ nhân không hổ là chủ nhân, chỉ chơi với chim mô phỏng mà chuẩn bị tất cả các đạo cụ đầy đủ hết.

--- Đắm chìm trong hình thức nuôi chim.

Vì thế, AI cũng chuẩn bị một sổ tay hướng dẫn có độ chính xác cao tương ứng và mở ra đọc:

"Cần phải lưu ý, chất lỏng đậm đặc này không được trộn lẫn với hoomon A nhân tạo, nếu không sẽ tạo ra hiệu ứng phun trào như ném cả gói Mentos vào Coke, ọc ọc ọc xèo xèo xèo......"

Vừa lúc, chim máy cũng tới cửa.

AI vui vẻ mở cửa nhưng camera lại choáng váng, lần đầu tiên đối phương không chào hỏi với nó và đôi mắt đối phương đỏ bừng mang hơi thở kịch liệt lướt qua nó rồi xông vào nhanh chóng.

Còi báo động tích hợp của AI kêu bíp rồi nhanh chóng bám theo trên chiếc bánh xe nhỏ.

Chim máy cao gầy và đôi chân cũng rất dài, AI hoàn toàn không thể đuổi kịp. Tất cả những gì nó nhìn thấy là chim máy đẩy mạnh cánh cửa nặng nề của hồ tắm ra và đứng ở đó, cái lưng thẳng tắp, l*иg ngực phập phồng dữ dội, không ngừng thở dốc dồn dập.

Giống như một sợi dây cung bị kéo căng bất cứ lúc nào cũng có thể đứt mất.

Úc Trầm ngửi thấy mùi pheromone chua xót trên người cậu, ngước đôi mắt lạnh nhạt như nước lên: “Cậu đến đúng lúc đấy, lượng thuốc giải cho cơn nghiện đã chuẩn bị sẵn, đủ cho cậu dùng nửa năm.”

AI đã đổ đầy vào ống nghiệm trong suốt và đưa qua.

“Lượng nửa năm....” Bạch Linh thở hổn hển, giọng nói có chút khàn khàn như chất vấn mà càng giống một nụ cười run run hơn: “...Muốn tống cổ con chó hoang đi thì phải đổ đầy bát cơm trước đúng không?”

Úc Trầm nhạy bén nhận ra cảm xúc cậu bất thường, đang định hỏi——

Bạch Linh giật lấy ống nghiệm, làm trò ở trước mặt hắn, ngửa đầu uống một hơi toàn bộ, không để thừa một giọt nào.

Sau đó, cậu ngẩng đầu ghiến răng cười lạnh với Úc Trầm, cầm một viên hoocmon A nhân tạo nhét vào giữa hàm răng đang run rẩy.

AI lập tức ngơ ngác: "... Cậu ấy uống hết rồi!! Một hơi luôn! Còn uống cả hormone A nữa!"

Úc Trầm khϊếp sợ đến tái mặt, lập tức đứng lên từ trong ao, hắn không ngờ chim nhỏ lại điên cuồng như vậy!

Việc chiết xuất lấy dịch là để phòng ngừa đứt đoạn.

Mà chim nhỏ hành động ngược lại khiến cơn nghiện trở nên trầm trọng hơn gấp mười lần.

Cổ Bạch Linh nổi lên những đường gân xanh nhạt, quai hàm căng chặt như muốn gãy, cậu ném ống thủy tinh xuống đất, dùng chân giả giẫm lên, nghiền nát thành từng mảnh!

Cậu vừa tức mà vừa đau đớn nhưng giọng nói lại tàn nhẫn đến đáng sợ làm cho người ta phải run lên: "Tôi sẽ không bỏ qua cho ngài, đêm nay ngài cũng đừng buông tha cho tôi, để xem sáng mai ai có thể bước ra khỏi cánh cửa này!"

Nói xong, Bạch Linh đá một cước, khóa cửa lại.

Tôi và cố quốc bị hủy diệt của tôi...

Đêm nay ở tại đây, chúng ta đua đến ngài chết tôi sống.
« Chương TrướcChương Tiếp »