Một giờ trước, Úc Trầm nhận được tin nhắn từ Uriel:
"Nhóc tóc trắng thiếu giấy đồng ý của người giám hộ, có khả năng không thể tham gia cuộc thi."
Úc Trầm hững hờ xoay chiếc nhẫn và hỏi: "Ồ? Rồi cậu ấy nói thế nào?"
Uriel do dự: "Cậu ấy nói...sẽ thay đổi người giám hộ, bất luận là ai cũng được, tạm thời tìm một người trên đường cũng không sao."
Úc Trầm rũ đôi mắt không có tiêu cự hiện lên một tia u ám, chậm rãi nói: "Cậu ấy ở đâu? Để cậu ấy tới nói chuyện với tôi."
Sống lưng Uriel không hiểu sao run lên, vô thức cúi người hành lễ: "Cậu ấy đã rời đi, có cần tôi phái người gọi cậu ấy về lại không?"
"Không cần."
Uriel sững sờ một lúc, không ngờ câu trả lời của hắn lại quyết đoán như vậy.
“Cứ để cho cậu ấy đi.” Úc Trầm im lặng một lúc rồi cắt đứt thông tin.
Hắn chậm rãi bước xuống bậc thang, đôi chân dài trong ngần ngâm trong làn nước lạnh, ánh sáng giao thoa giữa sáng và tối tạo ra một lớp bóng che phủ trên khuôn mặt.
Bất luận ai cũng được...
Hắn lặp đi lặp lại những lời này.
Thà ra đường nhặt hàng kém còn hơn quay lại nói chuyện với hắn.
Một con chó hoang bướng bỉnh muốn xin ăn dưới chân người khác... Thật sự nên bắt nó ném xuống ao, tắm rửa sạch sẽ, cho ăn từ trong ra ngoài cho đến khi nôn mửa mới thôi -----
Hai ánh đèn đỏ toát ra từ ngoài cửa, AI lặng lẽ lẻn vào: "Ngài có dặn dò gì không?"
Những suy nghĩ bị gián đoạn, giọng nói lạnh lùng vang lên từ mái vòm cao chót vót của hồ tắm:
"Lấy máu của ta và tạo ra chiết xuất pheromone."
“Ngài hãy chờ một chút, để tôi lên lầu lấy ống tiêm và ống đong.”
Sau khi AI rời đi, nơi này lại rơi vào tĩnh mịch im lặng.
Nhân ngư dựa lưng vào bức tường đá cẩm thạch của hồ tắm, cơ lưng khỏe khoắn phập phồng ép nát những mảnh băng vỡ, nước hồ rất lạnh, thậm chí không cần bật thanh sưởi ấm đã hình thành một lớp băng mỏng.
Hắn đã quen với việc sử dụng nhiệt độ thấp để kí©h thí©ɧ não bộ tỉnh táo.
Nhưng lần này, chứng trầm cảm không giảm đi chút nào.
Tâm trạng vừa rồi rất không ổn...
Có vẻ như tình cảm của hắn đã lên men biến chất đối với những thứ đã bảo vệ bấy lâu nay--
Trong ba ngày qua, Úc Trầm liên tục mơ thấy cùng một giấc mơ.
Việc mọi người không thích Isupalesso không phải hoàn toàn vô lý.
Sự kiểm soát của hắn mạnh mẽ đến mức khủng bố đáng sợ.
Sóng não của nhân ngư có thể tích hợp vào tín hiệu mạng, khi lên ngôi vào năm 18 tuổi, hắn phát hiện ra rằng mình có thể giám sát chặt chẽ toàn bộ đế chế khi ngồi trong cung điện, và tham vọng dã tâm bành trướng đến vô biên vô hạn.
Trái đất trở thành cơ thể hắn, cameras biến thành đôi mắt của hắn.
Isupalesso có mặt ở khắp mọi nơi.
Vì thế hắn nhìn thấy nhiều sự thật không thể chấp nhận được. Trong các vết nứt của xã hội vẫn bị nước thải tràn qua, ngay cả số tiền cấp cho học sinh mua sữa cũng bị quan chức các cấp lợi dụng và nuốt chửng.
Khi đó hoàng đế còn rất trẻ, có một chút ngây thơ và liều lĩnh.
Hắn không thể tin tưởng những người đó nên đã tự mình kết nối robot để phân phát sữa.
Chiếc xe chở sữa chạy qua mọi thành phố và len lỏi qua từng con hẻm, không ai hiểu rõ đất nước bằng hắn và hắn làm công việc này suốt chín mươi năm qua.
Những đứa bé thân yêu của hắn, vì chúng mà hắn có thể làm việc cả ngày lẫn đêm.
Nhân ngư coi mình như một cỗ máy vận hành chính xác tinh vi, nhưng cuộc đời hắn cũng có lúc xuất hiện bug...
Một cái bug thật đáng yêu làm sao.
Khi các mục hạch toán vào cuối tháng luôn bị sai lệch sổ sách, trong một khoảng thời gian nhất định sẽ phát ra thêm một ít sữa. Nhân ngư hoài nghi trình tự xảy ra vấn đề liền chìm vào ý thức quan sát.
Robot: “Tôi chắc chắn sáng nay nhóc đã đến đây ba lần, đeo cùng một chiếc khăn quàng cổ.”
Chim non: “Tôi chỉ có một chiếc khăn quàng cổ thôi nên tôi buộc nó theo ba cách khác nhau.”
Robot: "Nhưng tôi đã nhận ra nhóc."
Chim non cởϊ áσ khoác đội lên đầu: “Như vậy còn nhận ra được không?”
Robot: "Tôi không nhận ra, nhóc muốn bao nhiêu sữa?"
Cứ như thế, một chú chim lông xám non nớt làm kẹt bug.
Nhân ngư chỉ biết cười trừ và tha thứ cho lỗi lầm này.
Hắn thích những chú chim nhỏ này, và đã tự viết những bài hát cho xe chở sữa phát ra. Giống như chiếc xe đẩy bán kem trên đường, nó thu hút lũ chim non sau giờ học, chúng mang cặp sách trên lưng chạy thật nhanh, chờ mong nằm nhoài cạnh cửa sổ, phảng phất nhếch cả lông đuôi lên.
Đó là một cảm giác dễ chịu hơn việc ném vụn bánh mì ra quảng trường và bị chim bồ câu vây quanh.
Cho đến một ngày...
Có người đăng bài viết đầy phẫn nộ, cho rằng vì tò mò đã tháo dỡ một con robot và phát hiện chương trình giám sát bên trong. Ngay sau đó, có nhóm người chặn trẻ em suốt ngày trên đường, yêu cầu vứt số sữa nhận được và liên tục nói "sữa" có hormone sẽ khiến trẻ phát triển trước thời hạn.