Hồ Kền Kền = Hồ Ngột Thứu
Uriel thả camera mini ra, quả cầu vàng vỗ đôi cánh nhỏ của nó và tiến vào phòng triển lãm, tập trung vào trung tâm và phóng đại hình ảnh --
"Đây không phải là nhóc tóc trắng thành viên lái thử của tôi sao?!"
Trái tim Úc Trầm đập thình thịch.
Chim nhỏ năm lần bảy lượt lẻn ra ngoài bằng đường thủy, hắn mơ hồ đoán được điều gì đó, và bây giờ suy đoán được xác nhận, ngược lại cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Dù sao cũng không bay ra khỏi lòng bàn tay hắn, sẽ không có rắc rối.
Úc Trầm nhìn video, theo tiếng Uriel nhìn qua.
Mặc dù đối phương không nhìn thấy mình, nhưng Uriel cảm giác ám ảnh tâm lý đột nhiên tăng lên.
Úc Trầm nhẹ nhàng nhấn mạnh: "Không phải của ngươi, là của ta."
". . . Vâng."
"Kế tiếp ngươi phụ trách giải thích."
"Cháu? Ơ, nhưng mà cháu chỉ là một kỹ sư cơ giáp! Bình luận thế nào?" Uriel nhìn sắc mặt của chú mình, thẳng lưng với ý chí sống sót mãnh liệt:
"..Chắc là cháu hold được."
Sự thật đã chứng minh ngành nào cũng có chuyên môn nên không thể ép buộc.
Uriel cắn răng mô tả sân chiến ở mức độ giáo viên ngữ văn tiểu học, anh ta nhàn nhã khống chế camera tìm quần chúng quan sát lảm nhảm để phát sóng trực tiếp.
Lục Tầm lảm nhảm: "Rắn Đuôi Chuông số 0 bước vào sân chiến! Không hổ là cơ giáp thí nghiệm, trang bị áo giáp xanh lam đậm có tích hợp radar tàng hình, đường nét sạch đẹp."
Uriel thở phào nhẹ nhõm, "Tốt lắm! Nói không sai."
Lục Tầm: "Xuất hiện rồi, một mình cậu ấy giẫm ba bước lên cơ giáp kia, nam thần của tôi đẹp trai quá. Thật hy vọng người bị giẫm là tôi..."
Úc Trầm: ". . . "
Uriel: ". . . "
Không thì đổi người khác?
Ngay khi tin tức về cuộc thi cá nhân được đưa ra, hội trường đã chật kín khán giả.
Hồ Kền Kền đang thực hiện các bài khởi động, trông thành thục lão luyện.
Gã thuộc lớp ưng rắn chắc cường tráng, chuyên về cơ giáp hạng nặng, nhìn kỹ người thanh niên đối diện lái cơ giáp hạng nhẹ, gã lập tức vuốt chòm râu mỉm cười:
"Hữu nghị trận đầu, trận hai cạnh tranh. Tôi là "Hồ Thiên Hồ Địa", xin hỏi tên cậu trong giới này?
Rất nhiều người trong giới lính đánh thuê không muốn tiết lộ tên thật của mình nên đổi biệt danh thành tục lệ.
Đương nhiên Bạch Linh cũng có tên cố định.
Tuy nhiên, cậu nhìn xung quanh, nhạy bén phát hiện ra sáu hoặc bảy camera ẩn, ngẫm lại có mấy xưởng nhỏ tham gia bên phòng triển lãm, chẳng hạn như người bán sơn xịt, mái hiên và nội thất bọc da, chẳng may có nhà tài trợ tiềm năng đang xem chương trình phát sóng trực tiếp thì sao?
Bạch Linh: "Xin chào, tôi gọi là "Cửa hàng phát đạt cho thuê quảng cáo"
Người xem: "? ??"
Một nhóm ông chủ đang chơi bài và nghe truyền hình trực tiếp sửng sốt một chút rồi bật cười.
Vẻ mặt của Hồ Kền Kền cứng đờ, khóe miệng giật giật.
. . Nực cười! Giới trẻ ngày nay chẳng hề dè dặt, ngay cả dã tâm cũng viết ở trên ID sao có thể được các nhà sản xuất cao cấp đánh giá cao?
Cho dù có đi chăng nữa thì đối tượng bị thu hút chắc chắn sẽ là những nhà máy nhỏ, kém chất lượng!
Ba phút sau, trận đấu bắt đầu đúng giờ.
“Ting ting!” Tiếng chuông vừa vang lên, Hồ Kền Kền lập tức đẩy chân ga tới cực hạn, tốc chiến tốc thắng, một kích cuồng bạo nghiền nát đối phương, gã nã pháo bắn thẳng vào [Cửa hàng phát đạt cho thuê quảng cáo].
"Ầm--"
Khói xám tan đi, mặt đất lõm xuống một cái hố ba mét.
Khán giả reo hò: "Hồ Thiên Hồ Địa! "Hồ Thiên Hồ Địa!"
Hồ Kền Kền cười nhạo nhìn, mí mắt giật giật, phát hiện dưới hố không có gì cả, da đầu gã tê dại, vội vàng quay người đón đỡ chặn lại.
"Roẹt!"
Giây tiếp theo, [Cửa hàng phát đạt cho thuê quảng cáo] bổ nhào xuống, đao ánh sáng trong tay cậu mang theo trọng lực thế năng cực lớn đập vào khe hở trên cột sống cơ giáp của [Hồ Thiên Hồ Địa], giống như đang cố gắng cạy mai rùa để gỡ ra áo bọc giáp của kẻ thù!
Hồ Kền Kền trong buồng lái tức giận hét lên: "Ngây thơ!"
Gã giơ tay oanh tạc vào cổ Bạch Linh ở cự ly gần, đối phương nhanh chóng né tránh và gã lập tức nhảy lên không trung.
Không ngờ người tàn tật bị gãy chân này lại khó đối phó đến vậy, năm phút trôi qua mà gã đã bắn trượt một phát.
Nhưng cơ giáp hạng nhẹ da giòn ở trên chiến trường, nếu thời gian trì hoãn kéo dài, [Cửa hàng phát đạt cho thuê quảng cáo] chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Hồ Kền Kền hung ác lấy ra bản lĩnh đặc biệt.....
Đồng tử Lục Tầm co rút nhanh: "Khốn nạn, [Hồ Thiên Hồ Địa] muốn xài chiêu chết người là phun a xít, cái thằng xấu tính. Nói hữu nghị trận đầu đâu rồi?"
Vừa mới nói xong, a xít ùn ùn phun ra như đạn pháo hóa thành lưới lớn không chỗ trốn chụp xuống Bạch Linh.
Fan Hồ Kền Kền đắc ý nói: "Chiêu này của lão Hồ vừa ra cơ giáp không nổ mạnh cũng sẽ bị ăn mòn nặng nề, có áo trang bị có đẹp mấy cũng vô ích."
Bên trong khoang điều khiển Rắn Đuôi Chuông.
Máy chế ngự điên cuồng cảnh báo, giọng Rắn Đuôi Chuông lãnh khốc gấp gáp: "Master. Tính toán xác suất tránh né đang giảm xuống, chúng ta có tới 80% tỷ lệ phải gánh lấy a xít, xin cậu hãy nắm chắc tay vịn."
Bạch Linh bỗng nhiên nói: "Rắn Đuôi Chuông, mi tin tưởng tôi không?"
Rắn Đuôi Chuông không chút do dự: "Đương nhiên, Master."
Ánh mắt Bạch Linh nghiêm nghị: "Lập tức chuyển sang tay số ngay lập tức"
Dám giội a xít vào cơ giáp của tôi để phá hư mặt nó chắc? Chán sống.
Rắn Đuôi Chuông mặc dù không rõ ý đồ của cậu nhưng lúc này đây nó lựa chọn vứt bỏ giải toán tin tưởng vào trực giác...
.... Ôi chao? Trí năng nhân tạo cũng sẽ có trực giác sao?
Rắn Đuôi Chuông nhường ra quyền hạn thao tác, chỉ thấy ngón tay thon dài của Bạch Linh như móng vuốt tung bay cao thấp ở màn hình, đôi mắt đọc số liệu với tốc độ cao nghiễm nhiên vận hành máy móc một cách chính xác.
Thái độ bình tĩnh không hiểu sao chọc tới bình xăng của Rắn Đuôi Chuông, đột nhiên động cơ nổ vang cũng nghiêm túc rít gào:
"Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ"
Bạch Linh: ?
Ai dạy hư kho âm thanh của cô bé nhà tôi rồi?
Lúc này Ptolemaeus giơ hai cây kem ống vô tội đi ngang qua.
Ptolemaeus không tìm thấy Rắn Đuôi Chuông bèn đi dạo hậu trường. Bỗng nhiên cameras thoáng qua tia sáng, hưng phấn mở ra hình thức ghi hình.
Thật là khéo đây chính là thân thủ mà nó chưa từng thấy qua.
Cơ giáp lẽ ra nên bay theo hình vòng cung, nhưng hiện tại Rắn Đuôi Chuông lại bay theo đường thẳng.
Ở một góc độ khó tin, nó lao tới va vào những quả bom axit văng ra hết lần này đến lần khác, cuối cùng, làn khói thải đẹp đẽ sau đuôi nó xuyên qua tấm lưới lớn, quay lại và ném con dao bay trúng vào trán cơ giáp của Hồ Kền Kền.
Hồ Kền Kền nện một cú vào trên đài người lái.
Với kinh nghiệm của gã nếu đánh tiếp đại khái mình sẽ thua. Đánh mất thanh danh top tám trước khi báo danh trở thành trò cười còn không bằng đúng lúc ngăn tổn hại....