Đối mặt với sự chất vấn, Úc Trầm ngược lại thả lỏng thân thể.
“Nếu hỏi tâm trạng hiện tại của tôi thì quả thật rất cao hứng, nhưng không phải bởi vì giấu giếm cậu mà tạo thành hậu quả, mà đó là sự biểu hiện thẳng thắn thành khẩn của cậu đối với tôi."
Từ góc nhìn của Úc Trầm, Bạch Linh hoàn toàn có thể làm bộ không biết, lợi dụng sự áy náy của hắn mà thực thi trả thù, hoặc đạt thành mục đích khác.
Nhưng chú chim hư hỏng lại cố tình lựa chọn nói thẳng ra, đâm thủng giấy cửa sổ.
Bạch Linh muốn, chỉ là một đáp án.
Úc Trầm: “Tôi thật sự là Alpha, nhưng sẽ không tạo thành uy hϊếp với cậu. Bởi vì cậu mạnh mẽ, giới tính AO không là gì khi ở trước mặt cậu."
Nói không sai. Bạch Linh liếc mắt nhìn hắn.
Mắt nhìn chọn phối ngẫu của Isupalesso quả thật độc đáo.
Trước đó Bạch Linh chỉ biết lão hoàng đế cổ quái nhiều, nhưng còn không biết tên kia là AA luyến?
Bất quá là kẻ đứng ở đỉnh quyền lực, đầu óc ít nhiều đều có chút tật xấu, tìm một Alpha xinh đẹp thỏa mãn ham muốn chinh phục không giới hạn của mình, đích xác so với cưới một O mảnh mai mềm mại thích hơn nhiều.
Nếu là Bạch Linh, cậu cũng sẽ làm như vậy!
Hơn nữa, lão hoàng đế là nhân ngư hư hỏng, chắc trông hình thù kỳ quái, xấu xí bất kham, nếu không cũng sẽ không chấp chính 127 năm, chưa bao giờ công khai lộ mặt.
Về điểm này, còn có một chuyện xưa lưu truyền rộng rãi. Nói là một vị hoạ sĩ cấp quốc bảo muốn vẽ sáng tác tác phẩm quốc khánh làm lễ vật dâng tặng, gặp được hoàng đế liền bị dọa nằm sấp xuống, sau khi trở về thần chí mất hồn, gặp người liền nói “Không thể tin được”.
Hoạ sĩ điên điên khùng khùng một năm, sau khi giao tác phẩm, tuyên bố đóng bút.
Lần này, nổi lên lời đồn đãi bề ngoài lão hoàng đế như ác quỷ địa ngục hoàn toàn được chứng thực.
Cho nên, cái vị kêu là Úc Trầm nhân ngư ở trước mặt này nhất định là do Isupalesso muốn cải thiện gien đời sau.
Cũng không biết, người này có sinh được hay không nữa...
Bạch Linh ngắm bụng Úc Trầm, cơ bụng chắc nịch, trước kia mình sờ lên cũng không thấy dấu vết gì ôi chao ...
Lung tung rối loạn quá đi...
Bạch Linh lạnh lùng, lập tức xua đuổi ý nghĩ trong đầu đi ra ngoài, trở về bình tĩnh. Nếu nhân ngư nhận sai, thái độ coi như đoan chính thì cậu có thể cho một cơ hội.
Đương nhiên, súng trong tay phải nắm chặt chẽ.
Úc Trầm cẩn thận nhận thấy được họng súng có chút đong đưa, suy đoán Bạch Linh nắm hơi xót tay nên cẩn thận thả lỏng từng ngón, liền kiến nghị nói:
“Cậu có thể đặt nòng súng lên động mạch cổ của tôi, lực uy hϊếp giống nhau, cũng tiết kiệm được chút sức.”
Bạch Linh nao nao, hừ lạnh một tiếng như có như không một tiếng: “Lần thứ hai tôi nhìn thấy một tù binh phối hợp như anh đấy.”
Úc Trầm nhấc lên mí mắt, đột nhiên hỏi: “Lần đầu là ai?”
Bạch Linh bĩu môi: “Còn ai vào đây, đương nhiên là anh lúc đứng ở sân thượng đó.”
Đều là mình. Đôi mắt Úc Trầm không khỏi cong cong lộ ra nụ cười hiểu ý.
Bạch Linh lạnh lùng nói: “Nếu anh thích thẳng thắn thành khẩn, vậy chúng ta đều lui một bước, hỏi nhau ba câu.”
Nói xong, cậu cũng không đợi Úc Trầm có đáp ứng hay không, trực tiếp bắt đầu hỏi: “Câu hỏi thứ nhất, “Úc Trầm” rốt cuộc có phải là tên thật của anh không?"
Họng súng dời đi, một lần nữa để ở cổ Úc Trầm.
Úc Trầm cảm nhận được kim loại lạnh nhưng không tránh đi mà dứt khoát trả lời:
“Là tên thật, nói chính xác hơn thì đó là tên con người được phiên dịch từ tên nhân ngư. Tên của tôi có từ khi còn là bào thai, trước khi sinh ra đã được quyết định, tổng cộng có 63 âm tiết, đối với nhân ngư tới nói đó là một âm thanh giống như cá voi sát thủ hát còn đối con người bình thường mà nói, có vẻ quá dài.”
“Ừm, hừ.” Bạch Linh coi như vừa lòng liền châm chước tung ra cái nghi hoặc thứ hai: “Cade ngứa mắt anh nhưng lại muốn ép anh giao ra quyền trượng, vì sao anh không cách rời đi nơi này?”
Có cảm xúc không rõ thoáng qua mắt hắn.
Bạch Linh cho rằng mình nhìn lầm rồi, nhìn lại thấy mi mắt Úc Trầm hơi rũ xuống, mỏi mệt cười nói:
“Dưới chân dẫm lên cố thổ, bên người đi tới là con dân của tôi, tôi đi nơi nào cũng chỉ là lừa mình dối người, đây là quốc gia của tôi, tôi còn có thể đi đâu? Bất luận đi đâu, cũng không có gì khác nhau.”
Một câu nói ngắn ngủn thiếu chút nữa làm biểu cảm của Bạch Linh sụp đổ.
Bỗng nhiên tim cậu đập nhanh, mím môi gắt gao lâm vào trầm mặc. Có một cảm giác kỳ quái nào đó nắm lấy trái tim, dường như là khủng hoảng bất an, mà cũng như là vừa lưu luyến vừa sợ hãi.
Cậu luôn cảm thấy hỏi nữa thì sẽ hủy hoại hoàn toàn những nhận thức mà mình đã xây dựng rất lâu.
Bạch Linh quay đầu đi, môi dưới run run còn ịn dấu răng, đột nhiên nói:
“Còn câu hỏi thứ ba tôi chưa nghĩ ra, lần sau sẽ hỏi lại.”
Con ngươi không tiêu cự của Úc Trầm chuyển động dường như dự cảm được cái gì, chỉ nói câu: “Được.”
Bạch Linh lại hỏi: “Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Úc Trầm nói: “Tôi cũng giữ cho lần tiếp theo.”
Khóe miệng Bạch Linh căng ra rất nhỏ như là trào phúng cũng là hờ hững.
Cậu sẽ không nói cho Úc Trầm, đây là lần cuối cùng, mình không bao giờ sẽ đến đây nữa.
Cứ như vậy đi, cậu đã nghiệm chứng được đáp án.
Họng súng dời đi, Bạch Linh không chút nào lưu luyến mà xoay người tránh ra.
Mới vừa tới gần cửa, cửa bên lờ mờ trượt qua, đóng chặt và khóa lại một phát.
Bạch Linh quay lại nhìn, gương mặt tinh xảo bao phủ trong bóng tối, liếc xéo nhân ngư phía sau, trong giọng nói mang theo uy hϊếp nguy hiểm:
“Đừng làm khó nhau, mở cửa ra.”
Nhân ngư kia như không nghe thấy và ngón tay rút chiếc bút đen từ trong túi áo sơ mi.
Sau đó, đầu bút trống không mực nước, bén nhọn cắt vào cổ tay mình.
Giọt máu đỏ tươi lập tức chảy ra.
Trong không khí nhanh chóng tràn ngập mùi gỗ thơm nồng, giống như con thuyền khổng lồ chìm ở đáy biển vượt qua nhiều thế kỷ, tản mạn rồi bị vớt lên bờ, cột buồm ẩm ướt hỗn hợp rong biển lên men mùi tanh ngọt, quỷ dị mà say lòng người.
Trong đầu Bạch Linh chẳng hiểu sao hiện ra cảnh tượng đó.
Nhanh chóng cậu ý thức được, tuyến thể đang phát dục khiến cho mình có thể mơ hồ ngửi thấy pheromone Alpha.
Nếu cậu không đi, rất có thể bị đối phương ảnh hưởng, trong chớp mắt sẽ mất đi ý thức, tuần hoàn theo bản năng, sẽ bám dính lấy tên alpha khốn kiếp này như một kẻ mềm xương.
Nhân ngư kia trầm mặc đứng lên.