Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Lợi Phẩm Của Nhân Ngư Bệ Hạ

Chương 20: Máy mát xa độc quyền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Linh rất may mắn vì những khó khăn mà cậu phải chịu đựng ở kiếp trước đủ để giúp mình tỉnh táo trong những thời khắc quan trọng.

Tuy nhiên, khi đi ngang qua tên Gram cặn bã đó, cậu không khỏi giật giật ngón tay, quay đầu sang một bên, vùi sâu vào mái tóc vàng xoăn mềm mại.

Đó là vết sẹo không bao giờ lành được.

Úc Trầm có vẻ nhận ra cậu có gì đó không ổn, lặng lẽ cõng cậu lên cao hơn, ép chặt trái tim của chim nhỏ vào tấm lưng ấm áp dày rộng của hắn.

Bạch Linh bị hắn xốc lên, kêu một tiếng rồi vội vàng ôm lấy cánh tay nhân ngư, nhờ vào đường nét mạnh mẽ trên cơ thể hắn mà cậu có được chút yên ổn.

Cảm giác này thật mới mẻ và kỳ diệu.

Khác với các loài động vật có vυ", trong thế giới ác điểu, con cái là người mở rộng lãnh thổ và bảo vệ tổ ấm, còn con đực có nhiệm vụ săn mồi linh hoạt và hỗ trợ nuôi gia đình. Vì vậy, đám đại bàng omega có tính khí mạnh mẽ hơn, thực lực mạnh hơn, trời sinh có khát vọng chinh phục ngạo thị quần hùng.

Nhưng ở chỗ nhân ngư, Bạch Linh lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác được bảo vệ cẩn thận trong đời.

Nó giống như hòa tan cậu thành một chú chim con và trở về một chiếc tổ kỹ càng và an toàn…

Bạch Linh buồn ngủ phẩy phẩy lông mi trong "tổ chim" được tạo thành từ mái tóc vàng, đột nhiên, một tia sáng màu xanh huỳnh quang thoáng qua, đồng tử cậu chợt co lại thành mũi kim, họng súng trong tay cậu chĩa vào giữa cầu thang.

Trong ánh sáng mờ ảo mỏng manh, một bóng người đang hành lễ chào họ.

Nói cách khác, là hành lễ với Úc Trầm.

Bạch Linh nhìn khuôn mặt người nọ lạnh lùng, tà dị mang theo ánh sáng huỳnh quang độc hại của loài nhuyễn thể biển, hơi thở thu liễm như thể anh ta không tồn tại, rất có thể là beta.

Úc Trầm mang theo Bạch Linh đi lên thang lầu còn beta biến mất khỏi tầm mắt.

Điều Bạch Linh không biết là Heinz lặng lẽ bước ra khỏi bóng tối, nhìn lên lầu rồi ra dấu với bóng người còn sót lại trong đêm tối.

Xoạt, xoạt, hơn chục bóng người gọn gàng có trật tự đi vào hành lang và bắt đầu dọn dẹp đống tàn cục bừa bộn.

Heinz từ lâu đã quen với những tình huống mất kiểm soát. Đứng làm nền và chờ sự việc kết thúc, rồi cầm chổi và xẻng đi ra để quét tước dọn dẹp "chiến trường AO", nó đã trở thành số phận của beta.

Trên mặt đất là những alpha đã bị tổn thương nặng nề về mặt tinh thần. Những người này thường dựa vào sức mạnh của Cade để tác oai tác quái, nhưng giờ đây họ giống như tôm hỏng cá thối ở chợ rau, nằm lộn xộn thành một đống.

Heinz ngồi xổm xuống kiểm tra từng người một, phát hiện bọn họ đều còn sống, từ đáy lòng thở dài "Thật đáng tiếc".

Những thuộc hạ đi ngang qua nghe được đều dựng tóc gáy và một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Người khác có thể nói đây chỉ là một trò đùa, nhưng trong miệng Heinz, đó có thể là giấy báo tử. Lý do không phải vì cái gì khác, chỉ vì hắn ta là một con sứa--

Giẫm lên vô số xác chết trên đường đi, bò lên làm người hầu beta của tên bạo chúa.

Bạn phải biết rằng đất nước này có một số lượng lớn các bộ tộc hải dương. Vào thời cổ đại, khí hậu trái đất ấm lên và các vùng biển bị ô nhiễm nghiêm trọng, từ đó khiến những kẻ thù tự nhiên của động vật thân mềm như rùa biển và hải cẩu dần trở nên tuyệt chủng, tạo điều kiện cho sứa phát triển mạnh mẽ.

Hầu hết quần thể sứa có sức mạnh bình thường và là những beta thiếu sức mạnh tinh thần và dị năng, chúng tạo thành nền tảng của kim tự tháp xã hội và sinh thái của hành tinh này.

Tuy nhiên, cấp dưới của hắn ta biết hắn ta có dị năng, có lẽ do tập luyện sau này, không ai biết hắn đã làm được điều đó như thế nào khi bản thân là beta. Cấp dưới từng nghe nói về những chiến lược tiến hóa cực kỳ đáng sợ trong quần thể sứa, chẳng hạn như tối đa hóa ô nhiễm, nuốt chửng đồng loại...

"Lâm Hạc" Heinz gọi tên cấp dưới của mình một cách đột ngột và nhẹ nhàng.

Lâm Hạc kìm nén cảm giác rùng mình và quay người tuân theo mệnh lệnh, nhưng Heinz chỉ yêu cầu y lái cơ giáp siêu nhỏ và mang theo những con robot R-5 với chip bo mạch chủ đã cháy hết.

Lâm Hạc kiểm tra trạng thái của người máy, kinh ngạc đến khϊếp sợ líu lưỡi: “Những bảng mạch này đã bị đốt cháy ngay lập tức, có người vừa mới mở ra tinh thần lực quấy nhiễu, nhìn vào phạm vi ảnh hưởng này, cấp bậc ít nhất phải 2S trở lên. Ngài Heinz, chúng ta có cần xin điều tra không?"

Heinz nói thẳng: “Có rất nhiều người có 2S nhậm chức ở quân đội trong số các quý tộc alpha lần này.”

Không hề đề cập đến người mà mình vừa gặp.

Lâm Hạc đột nhiên nói: "Người duy nhất có 2S là thiếu tướng Gram. Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ gửi báo cáo tiếp theo cho ngài muộn một chút."

Y hìn Heinz khoát tay và đi về phía phòng lò hơi nhưng lại không thấy Heinz sau khi rẽ vào góc tường, sắc mặt hắn ta lạnh lùng lấy ra một chiếc kim và đâm thật mạnh vào sau gáy.

“Ư...” hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn, đầu ngón tay lại ấn vào sâu hơn, khiến tuyến thể nhân tạo càng siết chặt hơn.

Đây là một máy cảm biến thần kinh mô phỏng hệ thống khứu giác của alpha cấp S, cho phép beta không có tuyến thể cảm nhận được mùi thơm của pheromone.

Mặc dù beta lấy "Lý trí lên hàng đầu" làm tín ngưỡng sống của mình, nhưng thật đáng xấu hổ khi nói rằng con người luôn có du͙© vọиɠ và ở đâu có du͙© vọиɠ thì ở đó có nhu cầu. Các chức năng phát minh của khoa học kỹ thuật có hạn và thậm chí dường như vô dụng, nhưng vẫn có lượng lớn beta âm thầm trung thành sử dụng.

Bởi vì nhóm người này gần như xây dựng gia đình với alpha hoặc omega, muốn mượn hy vọng này phá bỏ rào cản và trở nên giao hòa hơn với bạn đời của họ.

Tuy nhiên, Heinz là một ngoại lệ.

Heinz đã mất đi bạn đời của mình, và giờ tất cả những gì có được là một kẻ thù hận hắn ta tận xương.

Với vẻ tự giễu trên môi, Heinz tiến đến cánh cửa sắt lớn của phòng lò hơi, dịu dàng vuốt ve nó một lúc, rồi——

Chóp mũi vùi vào khe hở và hít một hơi thật sâu.

Hắn ta nhận ra mùi omega quen thuộc từ hỗn hợp pheromone, và niềm vui trào dâng trên khuôn mặt rồi dần dần say mê...

Cùng lúc đó, Savoie đang canh cửa đột nhiên nheo mắt, hít mũi thật mạnh.

North: "Sao vậy? Bên ngoài có alpha đến hả?"

Savoie chán ghét: "Tôi ngửi thấy mùi nước hoa beta rẻ tiền. Để tôi ra ngoài xem thử."

North chưa kịp nói thì một tay Savoie đã mở được cánh cửa mà những người khác phải đồng tâm hiệp lực mới đẩy ra được.

Nhóm O: ". . ."

Rốt cuộc đây là con cú mèo quái lực gì vậy?

Trước cầu thang, Heinz đang chỉ đạo cấp dưới rời đi thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói âm trầm từ phía sau truyền đến:

"Ê! Đồ ngốc."

Trái tim Heinz hơi nhói lên rồi hắn ta điều chỉnh nụ cười tươi trước khi quay người lại.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi mạnh vào mặt, nháy mắt hắn ta bị đập vào tường, Savoie đấm một cú khiến hắn ta chảy máu mũi, cậu ta kìm nén cơn tức giận ngiến răng nói: “Tên khốn sao cậu không chết bên ngoài luôn đi?"

Heinz giơ mu bàn tay lên lau máu mũi, dịu dàng mỉm cười: "Có thiếu gia ở nhà thì cho dù có chết, tôi cũng phải bò từ dưới mộ lên tìm cậu. Thiếu gia, tôi biết cậu đã thủ tiết vì tôi một năm, từ chối vô số đám hỏi của các alpha. Cậu còn tự tay khắc bia mộ cho tôi, tôi thích đến mức sai người đào lên, cất vào két sắt."

Savoie: "...Đồ biếи ŧɦái! Cậu giả chết để lừa gạt tôi! Tôi hận không thể rút gân cậu, lột da cậu rồi ném vào nước pha ớt để làm món sứa dầm!"

Heinz ôm ngực, nghiêm túc nói: "Thể xác và tinh thần của tôi vĩnh viễn thuộc về thiếu gia, có thể trở thành đồ ăn cho thiếu gia và lấp đầy dạ dày của cậu là vinh dự lớn nhất trong đời tôi."

Savoie tức giận không kềm được: "Cút đi!"

“Lúc thiếu gia bảo tôi cút đi, nồng độ pheromone lại tăng lên.”

Savoie bị chọc vào chỗ mềm, toàn thân chim xù lông lên ắt muốn đồng quy vu tận với hắn ta. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi muốn hút máu lao về phía Heinz, nhưng lại không ngờ chất tẩy rửa dùng để lau sàn còn sót lại khiến chân trơn trượt và cả hai lăn xuống cầu thang.

Vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Heinz kích hoạt các xúc tu của mình, những xúc tu sứa ríu rít bện thành một chiếc mũ giáp nửa trong suốt, bảo vệ Savoie chặt chẽ ở bên trong.

Savoie chỉ nghe một tiếng “bụp”, khi đứng dậy thì phát hiện trán Heinz bị đập mạnh vào một góc nhọn, dung dịch trong suốt rỉ ra từ vết thương.

Đầu Savoie ong ong vang lên, hành động nhanh hơn não bế Heinz lên, lo lắng vỗ vỗ mặt hắn ta: "Này đồ ngốc, đồ ngốc, cậu đừng có chết thật chứ."

Ánh mắt Heinz tan rã, tiêu điểm dần dần biến mất.

Savoie nắm lấy mái tóc dài thẳng màu xanh lam của hắn ta, cúi đầu hôn lên môi hắn ta một cách bối rối rồi thực hiện hô hấp nhân tạo, trong lúc đó còn run rẩy nghiến răng đe dọa: “ Chết thì chết đi, cho dù cậu có chết thì tôi cũng không tha thứ cho cậu."

Heinz từ từ tỉnh lại, bụm trán, trên mặt hiện lên một tia mờ mịt: "Ô... chuyện gì đã xảy ra, hình như tôi không nhớ."

Mặt Savoie cứng đờ trong giây lát.

Heinz: "Tôi mất trí nhớ rồi, thiếu gia chúng ta bắt đầu lại được không?"

Savoie quăng cho hắn ta một cái túi to rồi ra sức lau miệng, đứng dậy nhìn xuống hắn ta, đôi mắt màu cam như thần chết khát máu, gằn từng chữ:

"Bây giờ cậu đã nhớ ra chưa? Nếu không tôi lại thưởng cho cậu hai cái nữa."

Heinz nhớ lại nụ hôn vừa rồi: “Thiếu gia có khuôn mặt đẹp trai như vậy, dù có muốn quên cũng khó.”

Savoie hung tợn mắng hắn ta là "kẻ nói dối hôi hám", đá hắn ta hai lần rồi quay người bỏ đi, đối phó với loại da trâu dẻo nhẹo của hải dương, bạn càng dây dưa thì hắn ta càng hưng phấn hơn và bỏ qua thì rõ ràng ngược lại.

Savoie bước lên bậc thang và hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nhưng một tiếng hét đau đớn từ phía dưới vang lên:

"Cậu vào cung, có phải muốn cho tôi bị mọc sừng để chọc giận tôi đúng không? Savoie, trong lòng cậu còn có tôi!"

Savoie cười nhạo liên tục: "Mẹ kiếp cậu là B mà nói nhiều thế, cậu chỉ là cái máy mát xa mà xứng bị mọc sừng hả?"

Nói xong, cậu ta dậm chân bỏ đi, hận không thể dập nát gạch men sứ.

Heinz đứng đó một lúc rồi đột nhiên lấy thiết bị đầu cuối của mình ra và đổi tên ghi chú của mình thành:

[Máy mát xa độc quyền của Gà Bảo Bối]

Heinz gửi lời nhắn đến cậu gà mái bảo bối ngạo kiều của mình: Bảo bối có thích biệt danh mới mà tôi đặt cho cậu không?

Vừa gửi xong thì cửa sổ tin nhắn bật ra ngay khiến túi của Savoie rung lên điên cuồng.

Savoie thấy lạ lấy nó ra xem rồi mắng to: "Chết tiệt, cái tên điên này." Sau đó cậu ta động ngón tay và lưu loát kéo đen hắn.

Heinz lại gửi một tin khác: "Những chiếc lông vũ nho nhỏ của thiếu gia khi dựng đứng lên thật dễ thương".

Lời nhắc bật lên: [Bạn không còn là bạn tốt của đối phương bên kia nữa...]

Ngón tay Heinz khựng lại một chút, khóe miệng nhếch lên và cô đơn nhét thiết bị đầu cuối vào túi.

Hắn tự giễu cười nhạo chính mình, từ nay trở đi, chỉ sợ hắn sẽ phải dùng cả đời để chuộc tội với thiếu gia...

Thôi, đó cũng là một điều may mắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »