Chương 18: Chiếm lĩnh thể xác và tinh thần rách nát

Bạch Linh thường có ảo giác rằng Isupalesso có thể là một beta. Vị hoàng đế già thờ phụng kỷ luật nghiêm khắc và tự kiềm chế, lý trí cao đến mức phát huy tới cực đoan. Ông ta giống như một cuốn sách luật với những quy định nghiêm ngặt và không có sơ hở.

Đến nỗi dù có thay đổi triều đại, bạo chúa vẫn không dám lay chuyển nền tảng căn bản của chế độ.

Bạo chúa không thể khống chế quyền lực thành thạo dễ dàng như nhân ngư đó.

Đúng hơn là hắn giống như một con chó bị trói vào ngai vàng, luống cuống và áp lực, luôn bộc lộ bản chất xấu xa của alpha--

"Những thú cưng nhỏ trên lầu nghe đây, ta là vị vua vĩ đại của các ngươi. Tối nay, ta muốn tổ chức một cuộc đi săn và tất cả các ngươi rất vinh dự được mời tham gia... Đúng rồi, với tư cách là con mồi của chúng ta. Hãy hét to lên đi. !"

Ngay khi âm thanh kéo dài trên radio tắt đi, công tắc nguồn điện lập tức rơi xuống và toàn bộ khu ký túc xá bị bao phủ trong bóng tối.

Tiếng hét của các Omega xé nát sự yên tĩnh của màn đêm, nếu không có máy sưởi, họ căn bản không thể sống sót trong cái lạnh khắc nghiệt âm 20 độ C.

Bạch Linh thờ ơ ngồi dậy, túm lấy một chiếc quần dài trên giường mặc vào.

Bất kể điều gì xảy ra tiếp theo, ưu tiên hàng đầu là có được vũ khí và cách nhanh nhất là...

“Cái đám cháu rùa này thật là, máy sưởi tắt rồi thì làm sao ông đây thò tay ra khỏi giường để đọc tiểu thuyết được đây?” Savoie xoa xoa mái tóc rối bù của mình và bất đắc dĩ leo xuống thang: “Này, Chim thối, cậu ngồi xổm ở cửa làm gì vậy?..Sao tay cậu lại cầm con dao gọt trái cây?

Savoie định cười khúc khích thì thấy Bạch Linh đột nhiên mở cửa, với tốc độ nhanh như chớp, lao thẳng vào lưng con robot R-5 đang tuần tra hàng ngày như một con hổ dũng mãnh.

Bạch Linh nắm lấy vai của con robot, giơ tay lên cao và đánh mạnh xuống, tia lửa văng khắp nơi và các khớp máy vang lên tiếng bị gãy. Cậu như đang làm thịt một con trâu, chỉ trong một giây loại bỏ cánh tay phải của con robot, tốc độ thần kinh phản xạ nhanh hơn cả máy móc rồi hoàn mỹ lui về bên trong cánh cửa.

Savoie khϊếp sợ nhìn cậu hành động như đang bóc một củ hành tây, chỉ hai ba lần đã tháo sạch cánh tay máy móc, rồi dùng nòng súng bên trong tích hợp lại thành một vũ khí có hình dạng kỳ lạ miễn cưỡng có thể coi là súng máy. .

“Cái này cũng được hả?!” Savoie bối rối trong hai giây, sau đó lập tức khoanh tay hừ hừ: “Một mình cậu lắp ráp không an toàn, súng chưa kịp nổ thì đã tự nổ chính mình--”

Cậu ta đột nhiên ngừng nói vì Bạch Linh lạnh lùng chĩa súng vào đầu cậu ta.

Đồng tử cậu ta co lại với âm thanh cò súng dữ dội vang lên, viên đạn lao ra khỏi họng súng trong ảnh ngược phản chiếu của võng mạc, sượt qua má cậu ta và ngay lập tức bắn trúng alpha bên ngoài cửa sổ ở phía sau.

"Chết tiệt, cậu bình tĩnh đi nào, Tiger."

Chim cắt mái được dân gian gọi là "Vịt hổ".

Savoie đùa giỡn với cái miệng súng rồi duỗi đầu ra bên ngoài nhìn alpha tự cho là đúng đang trèo tường đã biến mất trong tuyết.

Bạch Linh nghe được một tiếng "Hổ", nghiêng đầu răng rắc lưu loát lên đạn, môi mỏng lộ ra một tia kiêu ngạo khó nhận ra.

Thật tuyệt khi nhận được sự công nhận từ kẻ thù cũ của mình.

Có động tĩnh hỗn loạn vang lên trong hành lang, càng nhiều alpha tới từ cầu thang bên kia.

Bạch Linh nghiêm nghị nói: "Chuẩn bị một chút, lát chúng ta xông ra ngoài."

“Chờ một chút.” Trong bóng tối, một cái lọ bay qua vẽ ra một hình parabol xinh đẹp, Bạch Linh theo bản năng giơ tay bắt lấy.

Đôi mắt đỏ cam của Savoie sáng lên trong đêm tối: “Ai biết mùi hương của cái đám alpha bên ngoài kia độc đến mức nào, với tình trạng không ổn định của cậu, tốt nhất nên mang theo hormone A.”

Bạch Linh nhét bình thuốc vào túi, giơ súng lên ra hiệu nói: “Cám ơn.”

"Cảm ơn gì chứ? Có gì phải cảm ơn đâu..." Savoie đã quen cứng rắn sợ mềm yếu, nếu ai đối xử tử tế với cậu ta thì cậu ta sẽ cảm thấy xấu hổ.

Savoie sửa lại giọng điệu, vác North lên vai và đi theo Bạch Linh lao ra khỏi hành lang đến phòng nghỉ ngơi công cộng ở tầng này.

North lộn ngược phía sau Savoie, nhìn về phía sau và kinh hoàng hét lên: "Bọn họ có mười nghìn người!"

Savoie: "Chút lòng thành thôi, lát nữa tôi sẽ tự mình bao vây họ."

North lại hét lên: "Họ có kính nhìn đêm, gian lận rồi!"

Bạch Linh: “Tôi cũng có kính nhìn ban đêm, độ phân giải cao đấy.”

North cúi đầu tìm kiếm: “Ở đâu?”

Bạch Linh duỗi tay, ôm lấy Savoie đang tức bốc khói ở bên cạnh: "Tiểu bá vương bóng đêm, đến lượt cậu xuất hiện rồi đấy."

Tục ngữ có câu, thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng, thà chạy khắp nơi còn hơn làm bệ súng cho các loài chim khác. Đáng tiếc, truyền thống của gia đình cú đại bàng xưa nay đã định là một ngoại lệ, và đường đường thiếu gia Savoie cuối cùng cũng lưu lạc thành máy nhắm hồng ngoại bằng thịt người.

Savoie một bên phẫn nộ gầm gừ một bên sử dụng thiên phú nhìn đêm của mình để báo cáo:

"Phương hướng ba giờ, bốn người, cao 1,8 mét, khoảng cách 70 mét, di chuyển về phía trước bên trái."

Bạch Linh đặt súng lên vai Savoie và dựa vào kinh nghiệm để điều chỉnh góc bắn chính xác.

Trong bóng tối ở phía xa, những viên đạn hẹp bọc thế năng mạnh mẽ bay vυ"t qua đến trước mắt alpha một cách kinh hoàng, đập vào đầu gối của họ như một cơn bão dữ dội.

Không một viên đạn nào bị lãng phí, và alpha đang tiến lên rơi xuống như một bức tường cát bị va đập, rơi xuống từng mảng một.

Có quý tộc sợ hãi đến mức hét lên: "Phòng nghỉ ngơi bên kia có phục kích, nhanh chóng rút lui phía sau!"

Thiếu tướng Gram đá tên quý tộc ngã xuống và chế giễu:

"Hét cái gì mà hét, ở đây chỉ có một con ác điểu mà hù dọa cái đám ăn hại các người thành như vậy à."

Quý tộc vỗ mông đứng lên, nhẹ giọng nịnh nọt:

"He he, tất nhiên chúng tôi không thể so sánh với ngài thiếu tướng được, ngay cả "Vịt hổ" hung dữ còn dám khống chế, ngài mới đáng mặt là alpha hàng đầu của quân đội..."

Chưa kịp nói xong, gã đã nhìn thấy ánh mắt nham hiểm của Gram, nhất thời tái nhợt vì sợ hãi, gã lập tức tự tát vào miệng mình hai cái để cho Gram xem, rồi lặng lẽ lùi về phía sau.

Những ánh mắt của quý tộc khác khinh thường nhìn về phía gã.

Mọi người đều biết rằng omega chim cắt là vảy ngược của Gram không thể chạm tới, nhắc đến nó vào thời điểm này, không phải mi đang cố tình tìm đến cái chết sao?

Gram nheo đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu và nâng ống ngắm:

"Hãy cho tất cả robot R-5 vào và bao vây phòng nghỉ ngơi từ bên ngoài, tôi không tin không thể bắn được con chim mái này!"

"Nhưng chúng ta chỉ vui đùa thôi, sử dụng tận sáu mươi máy móc hộ vệ có phải là quá nhiều không?"

Đôi mắt Gram đỏ tươi quay qua nhìn và nói: "Mày dám trái lệnh?"

Người nọ lập tức im lặng, Gram là bạn tốt của bệ hạ, và không ai dám trái lời hắn ta. Nếu không kết cục của họ cũng sẽ giống như omega đó -

Bị bỏ tù và hành quyết trong bí mật.

Ở bên kia, hai con ác điểu lần đầu hợp tác ngày càng tốt hơn, một người là tay bắn tỉa, người còn lại là tay điều chỉnh, sức mạnh và tốc độ gấp đôi cấp S, lại đánh đêm càng mạnh hơn, nhanh nhẹn không chê vào đâu được.

Hai người đánh giá cao lẫn nhau: Người này quả thật có công dụng tốt...

Sẽ tốt hơn nữa nếu hủy đi và ráp vào cơ giáp của mình.

Bạch Linh đột nhiên cau mày: "Cái gì cộm vào bụng tôi thế?"

Savoie không kiên nhẫn quay lại: “Chim thối, cậu đang đè vào mông tôi đấy.”

Bạch Linh dùng súng đẩy đầu cậu ta quay đi, trong đầu hiện lên một dòng ý kiến: Rốt cuộc là ai làm cho tên này có thai? Phải bản lĩnh đến cỡ nào mới ăn được mông gà như vậy?

"Chim Chim, gặp rắc rối rồi! Nhiều O mặc đồ ngủ chạy ra ngoài, nửa tỉnh nửa mê vì lạnh, một số bị tiếng súng làm cho hoảng sợ, trở nên căng thẳng". North chạy ra ngoài, lo lắng báo cáo.

“Tìm một vài người đã học y tá đến làm hồi sức cho họ,” Địa hình và tuyến đường thoáng qua trong đầu Bạch Linh.

"Đi ra phía sau phòng nghỉ ngơi là phòng bảo trì, nối trực tiếp với phòng lò hơi, nơi đó có nguồn nhiệt."

“Được, tôi sẽ đưa họ tới đó ngay.”

North dẫn đầu, Savoie và Bạch Linh chịu trách nhiệm cản phía sau, trong lúc nhất thời cuộc rút lui với cái danh “con mồi” yếu ớt chống trả diễn ra có trật tự.

Savoie nhìn Bạch Linh bình tĩnh và đắm chìm trong trận chiến, lúc này cậu cũng nhìn lại.

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau một giây trong đám đông, Bạch Linh nhếch môi và Savoie bĩu môi.

Savoie không hài lòng: Gỡ ra rồi ráp vào cơ giáp hay biết mấy.

Bạch Linh ghét bỏ: Làm người lái phụ chắc chắn là không thể.

Sau đó bọn họ nhìn nhau, trong lòng biết rõ: Nhất định sẽ đánh nhau!

Tuy nhiên, vào lúc này, trong tầm nhìn xuất hiện những cái bóng dày đặc với ánh sáng đỏ, đó chính là những robot R-5 được tăng cường.

Số lượng nhiều đến đáng sợ, hai người chắc chắn không thể gặm hết được.

“Cái đám alpha chó đẻ đánh không lại liền chơi xỏ lá." Savoie nghiến răng nghiến lợi, lập tức hét với North: “Mau cho bọn họ đi vào, nhanh lên!”

Các O hoảng sợ vội vội vàng vàng chạy vào phòng lò hơi và cùng nhau đẩy cánh cửa thép nặng nề lại.

Trục bánh xe lăn cuồn cuộn, khe cửa càng ngày càng hẹp, tầm nhìn có thể nhìn thấy hai omega kia càng ngày càng hẹp, họ lo lắng hét lên:

"Các người mau vào đi, cửa sắp đóng lại rồi, chúng tôi không kéo lại được."

Savoie cúi đầu đi vào, lúc cậu ta định thở phào nhẹ nhõm thì lại không thấy Bạch Linh đâu nữa.

Quay lại nhìn xung quanh, chỉ thấy cậu chim hung hãn thích cậy mạnh đó đang đi về hướng ngược lại, cố gắng câu giờ tranh thủ thời gian cho bọn họ, làm tuyến phòng thủ cuối cùng!

Savoie không hề nghĩ ngợi định tham gia cùng cậu nhưng Bạch Linh lại thờ ơ ngoái đầu nhìn lại, trong mắt có sự kiên nghị chấn động lòng người và cậu đe dọa:

"Trở lại ngay và bảo vệ lãnh địa của cậu đi, trung úy!"

Savoie bị khí thế của cậu làm cho chấn động, kí©h thí©ɧ DNA được bồi dưỡng trong quân đội, trong tiềm thức cậu ta muốn trả lời "Tuân lệnh".

Ngay lúc cậu ta vừa mở miệng, "Bùm" - cánh cửa đóng lại.

Thân hình gầy gò của Bạch Linh hoàn toàn biến mất sau tấm thép rỉ sét.

. ...Kết thúc rồi, con chim thối đó chắc chắn sẽ die.

Savoie lạnh lùng cầm súng quay người nói: “Ai trong số cái đám ăn hại các cậu biết hát bài tang lễ để buff sữa độc cho người anh em của tôi?”

Một con chim sơn ca yếu ớt giơ tay lên: “Tôi từng là người dẫn chương trình ca hát, có tính không? Nhưng tôi không thể hát những bài ca trong quân đội...”

Savoie lạnh lùng nhìn thoáng qua: “Nếu không biết thì học ngay đi.”

Chim sơn ca ngấn lệ, muốn nói rằng cậu ta thật hung tàn, nhưng vẫn dũng cảm chào theo kiểu quân đội không phạm quy: "Vâng, quan trên."

·

Bạch Linh được tự do chiến đấu chém gϊếŧ ở bên ngoài.

Một số lượng lớn máy móc bị phá hủy nhanh chóng chất đống dưới chân, nhưng dần dần, thể lực cậu bắt đầu chống đỡ hết nổi.

Cậu hầu như không được nghỉ ngơi thoải mái sau giai đoạn phân hoá thứ hai, cậu liên tục uống rất nhiều hormone A, sống được cho đến bây giờ là nhờ cuộc điện thoại đó và...

Pin mới được Úc Trầm gửi cho.

Tuy nhiên, dưới sự tiêu hao thể năng công suất lớn, lượng điện của chân giả đang dần cạn kiệt, ba đến năm phút nữa, cậu sẽ không thể cử động được nữa.

Bạch Linh nghe thấy tiếng cười khinh bỉ cách đó không xa, các alpha đang trốn đằng sau con robot, tiết ra pheromone khiến người ta kinh tởm và chiếu đèn pin chùm sáng xa vào cậu.

Vào một lúc nào đó, có người nhìn thấy khuôn mặt suy yếu chật vật của cậu, thốt lên âm thanh đầy cảm thán và vui mừng:

"Người còn lại là một kiệt tác. Thiếu tướng Gram ơi, là mẫu người mà ngài thích đó!"

Một giọng nói khác cười nhạo: "Nơi này mà có tuyệt tác gì? Nếu là chim ưng thì chơi hai phát."

Bạch Linh sững sờ tại chỗ, toàn thân máu tươi đông cứng, một cơn đau đớn cực lớn ập đến thần kinh, đè nát cậu trong bóng tối.

Thiếu tướng Gram.

Cái chân phải bị cắt lại đau nhức dữ dội.

Cậu cảm thấy nội tạng của mình đang vặn vẹo, co thắt, trước mặt sinh ra chút ảo giác, dường như cậu thấy mình đang co ro trong góc tường, sống lưng gầy guộc run rẩy...

Bạch Linh chỉ đứng ngốc đó hai giây, không ngờ con robot nhân cơ hội này bắn một viên đạn vào đầu gối giả.

Các bộ phận linh kiện bay ra và các mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.

Bạch Linh dùng sức véo vào lòng bàn tay, ép mình tỉnh táo lại, cậu lê cái chân đau nhức hư hỏng cố gắng di chuyển ra sau cột. Dây thần kinh căng thẳng sắp suy sụp, cậu không biết mình đang bị đau ở đâu, chỉ cần nghĩ đến mùi pheromone của đám cặn bã đó phát tán trong không khí là muốn nôn mửa trong đau đớn khó chịu...

Ngón tay gầy gò run rẩy lọ mọ mở chai thuốc hormone A, vốc một nắm thuốc lung tung nhét vào miệng.

Nuốt vào, nuốt thật mạnh vào, đừng để đối phương ảnh hưởng đến mình...

Nhưng dường như cậu đã quên cách nuốt và không thể nuốt được.

Đột nhiên, mọi thứ bên ngoài im lặng, như thể một trò hề đã bị người ta hoãn lại.

Thình, thịch, thình...

Màng nhĩ hỗn loạn ầm ĩ, tiếng ù tai nhức nhối chiếm lĩnh hệ thống thính giác, trong sự hỗn loạn, tiếng gõ đều đặn càng lúc càng rõ ràng. Trong lúc bàng hoàng, cậu tưởng đó là nhịp tim của chính mình, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng đó là tiếng gậy chống chạm vào sàn đá cẩm thạch theo nhịp đập của tim cậu.

Thình, thịch, thình...

Bạch Linh chớp chớp đôi mắt cay xè, từ sau cây cột thoáng nhìn qua.

Tất cả những robot tấn công đó đều dừng lại, những alpha kiêu ngạo lúc này đang run lẩy bẩy như thể họ đang gặp phải gien thiên địch và quỳ xuống trong sự đần độn, gục đầu xuống sàn và phủ phục trên mặt đất.

Họ quỳ xuống tránh ra con đường giống như cảnh tượng trong huyền thoại Moses rẽ biển.

Ở cuối con đường, có người cầm đèn l*иg đi tới.

Toàn bộ không gian nhanh chóng bị mùi gỗ mục mơ hồ thẩm thấu xâm nhập, mạnh mẽ xua đi mùi của những A khác. Bạch Linh không khỏi hít một hơi thật sâu, nhưng bụng lại đột nhiên nóng bừng, sự lo lắng, ham muốn cùng kɧoáı ©ảʍ, những cảm xúc lên men dồn dập dâng trào nhanh chóng quay trở lại chiếm giữ cơ thể và tâm trí rách nát.

Mỗi bước người nọ lại gần hơn và cơn nghiện của cậu càng trở nên mãnh liệt hơn.

Bạch Linh cố gắng đưa lọ thuốc lên môi, ngậm vài viên vào miệng, nhưng cổ tay run rẩy đã phản bội cậu, "Cạch", lọ thuốc yếu ớt rơi xuống, những viên thuốc rẻ tiền rơi vãi trên sàn nhà.

Một khi bạn đã nếm thứ gì đó ngon lành thì bạn không thể ăn bất kỳ thứ gì thay thế được...

Những viên thuốc bị nghiền nát dưới đế giày, mỗi một bước đi tới bị nghiền thành bột, tiếng gậy chống dừng lại trước mặt.

Bàn tay to lớn của Úc Trầm nắm lấy vòng eo nhỏ đã đông lạnh của chú chim ép vào lòng mình, lòng bàn tay ôm lấy khuôn mặt cậu, đôi mắt lạnh lùng rũ xuống có chút sốt ruột ra lệnh:

"Nhổ ra."