Chương 17: Tôi rất thích ngài

Sau khi cúp máy với Úc Trầm, Bạch Linh ngơ ngác quay về phòng ngủ ký túc xá.

Một giọng nói quanh quẩn ở trong lòng, nói với cậu rằng sáu giờ tối chạng vạng là thời điểm cực kỳ quan trọng, nhưng cậu không thể hiểu được tại sao nó lại quan trọng.

Ồ... sáu giờ hình như là lúc cậu đang đợi xe chở sữa ở quảng trường khi còn bé?

Nhưng cũng không đúng, ký ức về chiếc xe chở sữa luôn ấm áp nhẹ nhàng nhưng khi chợt nghe thấy giọng nói của Úc Trầm, cậu cảm thấy trong lòng dâng trào một cảm giác chua chát, mất mát và buồn bã không thể khống chế được, như thể cậu đã từng mong đợi điều gì đó đã lâu và đã bị phá hủy...

Savoie thấy cậu mất trí, cố ý khua tay trước mắt, trêu chọc:

“Được người giám hộ 9,9 điểm dỗ dành một chút nên cả người cậu thoải mái hơn rồi à."

Không ngờ phản xạ thần kinh của Bạch Linh vẫn còn nên cậu gạt tay Savoie ra, khi ngước mắt lên lần nữa đã tỉnh táo: “Đương nhiên.”

Savoie thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng cau mày:

"Để tôi nói cho cậu biết, cậu đã có người giám hộ đáng tin cậy rồi sao còn dùng hormone A? Chẳng lẽ cậu không biết giữa các alpha sẽ bài xích loại trừ lẫn nhau sao? Đặc biệt có một số người có tính chiếm hữu cực cao, ngay cả bao con nhộng nhân tạo cũng ghen tị, cảm thấy cậu uống thuốc chứng tỏ hắn không đủ năng lực, pheromone của hắn không thể thỏa mãn cậu, nếu sau này hắn phát hiện, nhất định sẽ dày vò cậu.”

Đây cũng là lý do tại sao Savoie không thích alpha, vì ý thức lãnh địa của họ quá mạnh mẽ, không dễ quản giáo.

"Không, người ấy không so đo thế." Bạch Linh theo bản năng phản bác.

Savoie khoanh tay sau đầu ngáp dài: "Được rồi, thoạt nhìn hắn có vẻ rất yêu cậu. Chỉ với việc hắn hối lộ tôi bằng hai bình sữa, tôi cũng miễn cưỡng cho cho hắn điểm xuất sắc."

Bạch Linh vô thức nhếch môi cười, nhưng phải mất mấy giây mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

“Người giám hộ” mà Savoie nhắc đến có vẻ như là Úc Trầm? Chắc Savoie đã hiểu lầm.

Nhưng không biết tâm trạng xuất phát từ đâu khiến nội tâm Bạch Linh giằng co hồi lâu, mới mím môi dưới, nhẹ nhàng nói: "Ừ."

Lần đầu tiên trong đời, cậu nói dối về người giám hộ của mình.

Cậu không thể kiềm chế được suy nghĩ đó... Nếu Úc Trầm là người giám hộ của mình, nếu điều đó là sự thật thì luôn có người âm thầm chăm sóc yêu thương mình từ xa...

Dù chỉ là vài ngày thôi nhưng cậu cũng muốn giả vờ có người giám hộ rất yêu mình.

"Tôi cũng... rất thích người ấy." Bạch Linh nghiêng đầu gian nan thở dốc hai hơi, phảng phất trong l*иg ngực bị thứ tình cảm vô cớ lấp kín, nếu không phun ra, cậu sẽ bị hủy diệt.

Cậu hiểu đó là áy náy khi nói dối, nhưng nếu mình hơi thẳng thắn một chút thì có thể giảm bớt tội lỗi, nhận được một chút tha thứ cho những suy nghĩ ngông cuồng... ảo tưởng về những điều mình không xứng có được.

Savoie nhìn cậu một lúc thì thấy chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh dường như có thể gãy bất cứ lúc nào khi thở hổn hển do cảm xúc dao động. Savoie biết rất rõ đây là phản ứng sinh lý thường gặp của omega trong thời kỳ nghiện pheromone, dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu cũng không chống cự được bản năng.

Thậm chí là vũ khí hình người.

"Được rồi được rồi, nếu cậu thực sự thích hắn thì hãy đẻ thêm hai quả trứng vào ngày sinh nhật của hắn rồi nướng thành bánh pudding cho hắn ăn, chắc chắn sẽ rất biết ơn cậu đấy." Savoie không biết an ủi người ta nên chỉ vỗ vỗ vai Bạch Linh, dựa theo thói quen của chính mình mà đề nghị một cách chân thành.

Bạch Linh: "..."

Cậu đã rời xa nhóm quần thể omega quá lâu đến nỗi gần như quên mất cuộc sống của một O bình thường có bao nhiêu thái quá cùng với hạ lưu.

Cũng đã muộn nên Bạch Linh đưa AI đến cửa và cẩn thận dặn hai câu, bảo nó bật nguồn điện dự phòng trong tẩm cung của Úc Trầm để tránh trường hợp điện áp bên ngoài không ổn định và mạch điện mới được tân trang lại cháy khiến cho lão cá chịu lạnh trong đêm đông.

Ngay khi AI bước lên con đường vận chuyển độc quyền của robot quét nhà, nó nóng lòng giơ khuyên lên và báo cáo với chủ nhân:

"A? Sao sao sao? Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc."

Nhân ngư trầm tĩnh hỏi: "Có phát hiện gì không?"

"Bởi vì ngài không nhìn thấy nên tôi sẽ mô tả từng cái một cho ngài nghe. Ừm, ngài muốn nghe phong cách gì, tôi có Tolstoy, Marquez, Tuyết Lai, Tào Tuyết Cần... Xét thấy bên ngoài đang có tuyết nên tôi đề cử cho ngài phong cách Siberian, "Ôi chủ nhân của tôi, ngài chắc chắn sẽ đồng ý mang chim nhỏ pudding dễ thương của chúng ta về nhà và cho ăn khi còn ấm"---- - "

Úc Trầm: "... Quay lại hình thức tranh thuỷ mặc."

"-- Đang chuyển đổi hình thức, A: Cậu ấy đang sống trong phòng có bốn người thú cưng cấp thấp nhất, nhiệt độ trong nhà là 3°, mặc quần đùi thể thao màu đen viền trắng, đầu gối trái đỏ bừng vì lạnh, phần thân trên là chiếc áo phông cổ tròn màu xám giặt đến trắng bệch, có xương quai xanh rõ ràng. Trên bàn là "Sổ tay đạo đức Omega" và hoocmon A nhân tạo còn có..."

"Hoocmon A?" Úc trầm lặp lại, gõ ngón tay lên bàn.

Đêm qua hắn nhốt Bạch Linh trên giường, chỉ nghe thanh niên nói muốn tìm thuốc, xuất phát từ việc tôn trọng quyền riêng tư của omega nên hắn không hỏi thăm tại chỗ cho nên cũng không biết Bạch Linh uống thuốc gì.

Hiện tại hiểu rõ tình huống, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng.

“Đúng vậy, lúc tôi mới tới cậu ấy đang uống, ngồi trong cái tổ nhỏ làm bằng quần của ngài, đổ năm viên thuốc vào tay.”

Úc Trầm nắm cây bút trong tay, rắc rắc, một tay bẻ nó thành hai đoạn, mực nước đen bóng đặc lập tức thấm ướt tờ giấy trắng.

Chẳng trách vừa rồi lúc đang nói chuyện, giọng mũi cậu có chút chậm chạp, lại còn lén lút dùng quần của hắn để xây tổ...

Hắn cố ý để lại pheromone bảo hộ trên người omega chắc chắn sẽ xung đột mạnh mẽ với thuốc, gây ra hiệu ứng nghiện đáng sợ.

Trách hắn đã không kiểm tra kỹ lưỡng.

Sợ bỏ sót chi tiết, AI đọc lại kho video lần nữa và tìm thấy một đoạn nội dung có vẻ như thỏa mãn sở thích nuôi chim của chủ nhân:

"Chim nhỏ nói với bạn rằng cậu ấy rất thích ngài."

Úc Trầm đẩy ghế ra, nhanh chóng tìm được chiếc xiềng chân điện giật dưới gầm bàn, không chút do dự buộc chặt vào người lần nữa. Hắn hối hận vì sự buông thả vừa rồi của mình, trầm giọng nói:

"Sau này với những nội dung quan trọng như thế này phải được đề cập ở dòng đầu tiên của báo cáo."

AI vô tội chỉ tay: “Tôi có nói mà, chim nhỏ pudding, mang về nhà... Hmm? Nghe âm thanh thì ngài đang mở tủ tìm áo khoác à? Nhưng theo lịch trình thì 10 phút sau ngài sẽ có cuộc họp trực tuyến với bảy mươi hai ma vương."

“Mi ứng phó với bọn họ đi, ta xuống lầu đón cậu ấy, nếu không,” Úc Trầm khoác chiếc áo lông lạc đà dày cộp lên cánh tay rắn chắc của mình, chậm rãi thở dài:

“Tối nay ta cũng không thể yên ổn được.”

AI cảm động đến mức gần như bật khóc, nếu nó có ống dẫn nước mắt cơ học, nó nhất định sẽ bắt đầu vẫy chiếc khăn tay.

Hơn một trăm năm, cuối cùng chủ nhân nhà của chúng ta cũng học được sự ngu ngốc!

Cảm ơn cậu, chim máy, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ thuyết phục chủ nhân bao phí hội viên hàng năm!

Nhưng nó chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: “Ờ... Có vẻ như tôi không làm được rồi.”

"CPU lại cháy khét sau khi ăn kẹo dẻo nướng?"

"...Đó không phải là vấn đề. Kể từ khi ngài bắt đầu điều trị phục hồi bổ dưỡng tinh thần, năng lực tính toán của tôi cũng giảm mạnh, hiện tại nó đang ở mức hiệu suất thấp nhất, nên tôi chỉ có thể điều khiển cơ thể của một con robot quét rác. Nếu muốn tôi đối mặt với đám cáo già gian xảo có chỉ số IQ là 200, tôi phải xin ngài giải phóng một phần sức mạnh tính toán bị niêm phong. Nhưng--"

"Không có nhưng." Cánh cửa tự động mở ra, trên hành lang ánh đèn lúc sáng lúc tối với điện áp không ổn định, chiếu sáng một bên mặt Úc Trầm đẹp một cách kỳ lạ, một cơn gió lạnh thổi vào, mái tóc vàng như sóng hoàng hôn, tối tăm mãnh liệt.

Hắn chống gậy sải bước vào bóng tối phía xa, giọng nói như bị bao bọc trong xỉ băng:

"Hệ thống THEMIS đã được mở khóa, mức độ 20%."

"Giọng nói đang được xác nhận... Tròng đen đang được xác nhận... Xác nhận thành công √"

Giọng nói dễ thương của robot quét nhà biến mất, thay vào đó là âm thanh máy móc nghiêm nghị vang vọng phía trên hành lang:

"Chào mừng trở lại, My Lord"

·

Tháp hoàng cung tầng 69, thuỷ tinh cung.

Đây vốn là một đại sảnh chuyên dụng được triều đại nhân ngư sử dụng để tổ chức các bữa tiệc chiêu đãi cấp nhà nước, các bức tường được lát bằng bảo thạch xanh ngọc tạo nên những đường cong sóng biển bao la hùng vĩ lộng lẫy và mười hai chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ tỏa sáng rực rỡ, chiếu sáng khắp đại sảnh tráng lệ như biển trời ban ngày.

Giờ đây, nó đã trở thành sân chơi cho bạo chúa.

Rượu chảy tự do khắp sàn, sau khi đổi ly, mọi người đều cảm thấy có chút choáng váng.

Ở giữa ngai vàng, bạo chúa Cade ngồi tê liệt, vẻ mặt say sưa và thỏa mãn, sáu xúc tu bạch tuộc mọc ra từ sau lưng đang ôm lấy hai omega yếu đuối và quyến rũ ở hai bên trái và phải.

Một nhóm quý tộc quân bộ vây quanh ở bên cạnh, ân cần hầu hạ:

"Nghe nói bệ hạ vừa mới thu về một nhóm mỹ nhân, sao không đem bọn họ ra cho chúng thần cùng ngắm xem?"

"Không chỉ như vậy, nhóc omega của gia tộc công tước cú đại bàng cũng cảm phục với thực lực của bệ hạ nên chủ động xin đi chăm sóc bệ hạ."

"Cú đại bàng? Híc, không phải là nhóc Savoie nổi danh gai góc à!"

Cade vung tay lên, lưỡi có chút thắt lại: “Cái gì... có gai góc hay không, vào cung chỉ là đồ chơi để ta trút giận. Đúng, đúng rồi, Heinz! Heinz lại đây cho ta --"

Đám người xôn xao bị gạt sang một bên, mũi nhọn giày da sáng bóng nhẹ nhàng đá bay những chai rượu đang chắn đường.

Người đàn ông thong thả bước về phía trước.

Heinz có làn da trắng mềm mại, vẻ ngoài thiên nữ tính và mái tóc dài màu xanh nước biển xõa trên bộ vest được cắt may cẩn thận, gã không hề cau mày khi ở gần pheromone hung hãn của Cade.

Có vẻ như đây là beta không thể ngửi thấy mùi pheromone.

"Heinz, Savoie mà họ vừa nói đến là thiếu gia của ngươi phải không? Ta nhớ rằng ngươi từng là người hầu trong phủ công tước, phải không?"

Heinz tao nhã cúi đầu, không có chút xấu hổ mà ngược lại có chút tự hào: "Đương nhiên, hiện tại thần cũng là người hầu, chúng thần đều là người hầu của ngài, thưa bệ hạ."

Cade rất hài lòng khi mình chọn Heinz làm bí thư nội vụ vì người này không chỉ có cái mũi xấu mà còn rất giỏi gió chiều nào theo chiều ấy biết nhìn xem sắc mặt, rất được lòng hắn.

"Heinz, bọn họ một hai đòi muốn xem omega mới đến của ta, ngươi đi chọn vài người đẹp đẹp mang xuống vui đùa một chút."

Nghe vậy, ánh mắt của một số quan quân quý tộc nháy mắt sáng lên.

Mọi người đều biết, những mỹ nhân hàng đầu trong đế quốc được đưa đến hoàng cung. Những người thường ngày đóng quân ở hoang tinh, ngâm mình trong đống alpha hôi hám, đã chịu đủ lắm rồi, thật vất vả mới trở về một chuyến có thể phóng túng thoải mái một phen còn được chơi với những thú cưng được hoàng đế lựa chọn cẩn thận, thực sự rất sảng khoái.

Tất cả đều quỳ xuống tạ ơn và hôn ủng của Cade.

Chỉ có thiếu tướng Gram đứng gần đó, không tán thưởng nói: “O của bệ hạ quá yếu, không phù hợp với sở thích thường ngày của thần, nên thần không cần.”

Thiếu tướng Gram là bạn thời thơ ấu của Cade và mang huyết thống cá kiếm của tộc hải dương, năm ngoái, dựa vào mối quan hệ thân thiết với hoàng đế, gã đã nhảy dù vào quân đoàn cơ giáp Thâm Không và trở thành một trong những thiếu tướng trẻ nhất trong quân đội.

Cade biết sở thích của người anh hem là “Hầm ưng”, thích bẻ cánh những con chim ưng có mắt cao hơn đỉnh và đập cho chúng phải quỳ gối thờ phụng.

Cách đây không lâu, Gram suýt mất mạng khi cố gắng thuần hóa một con chim cắt bướng bỉnh quật cường, y đã phải ở trong phòng điều trị cả tháng để hồi phục, sau khi ra ngoài, y cảm thấy không tra tấn ác điểu thì khó mà giải được mối hận trong lòng, đương nhiên coi thường những O mềm mại bị chọc phải sẽ ngã xuống.

Vừa lúc trong hoàng cung có một con cú đại bàng đến, Cade muốn để cho người anh em chơi đùa vui vẻ bèn nói: "Ngươi thích chơi với ưng, vậy ta sẽ thưởng cho ngươi con cú mèo kia để chơi, thế nào?"

Gram liếc Heinz và nói: "Chơi đùa với tiểu thiếu gia của bí thư, bí thư sẽ không tức giận chứ?"

Heinz đứng một bên bất giác cứng đờ, nhưng gã nhanh chóng che dấu và tỏ ra biết nghe lời phải:

"Toàn bộ đế quốc đều thuộc về bệ hạ, bệ hạ muốn thưởng omega cho ai thì cho người đó chơi. Cho dù thưởng toàn bộ omega hậu cung cho mọi người thì đó cũng là lòng tốt và sự rộng lượng của bệ hạ."

Cade nghe rất thoải mái, gật đầu liên tục.

Gram ngạc nhiên nhìn Heinz, sau đó quay sang Cade và đề nghị: "Bệ hạ, sao hôm nay chúng ta không đổi trò gì đó thú vị hơn, giống như chúng ta đã chơi khi còn trẻ."

"Ý người là..."

“Tắt công tắc nguồn, tập hợp các omega trong hậu cung lại và lắng nghe tiếng hét của họ——”

Ánh mắt Gram lộ ra vẻ điên cuồng khát vọng: "Săn bắn".