Lời mở đầu: Hoàng đế nhân ngư là công mang hệ cha bao buff, nhẹ nhàng và mạnh mẽ. Chim ưng peregrine, chiến binh mang chân tay máy móc, mỹ nhân thụ gai góc. Hắn đã từng là một hoàng đế của đế quốc, hắn phát rồ phát dại đến mất trí, hung ác đến tột cùng nhưng bây giờ hắn đã bị cầm tù trong thâm cung trở thành một nhân ngư mang đầy vết sẹo ngắc ngoải và một đôi mắt mù lòa. Rồi một ngày nọ, một chú chim ưng vô tình bay vào cửa sổ, run rẩy vì lạnh lẽo và hung tợn uy hϊếp hắn: "Không được cử động... Hãy dùng cơ bụng của anh làm ấm cho tay của tôi." Nhân ngư nhớ rằng mình chưa bao giờ thấy một con chim nào ương ngạnh và kiêu ngạo như thế nhưng khi ôm vào lại rất gầy nên muốn tìm cách nuôi béo lên rồi ăn thịt luôn nó. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, cái l*иg của hắn đã bị nó chiếm lĩnh. Chú chim nói rằng nơi này rất lạnh nên tôi sửa máy sưởi giúp anh. Còn nói rằng cái đuôi của anh to thế, liệu nó dùng làm mô tơ thuyền cưỡi được không. Sau khi bị hắn trói lại, nó còn hỏi: "Có phải bị anh trói lại ở đây thì ngày nào cũng có sữa uống đúng không?" Đầu lưỡi phân nhánh của nhân ngư âm u thè ra, vẫy cái đuôi thật mạnh rồi chậm rãi cảnh cáo: "Tôi đang trong kỳ sinh sản và tôi sẽ cắn nát cái gáy của em." Bạch Linh nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Muốn cắn tôi hả, vậy sao anh không tháo cái miếng ngăn chống cắn ra?" Bạch Linh là thủ lĩnh của quân đội cách mạng mạnh nhất trong lịch sử đế quốc. Là một omega đầy gai góc, trong mắt cậu, tất cả các alpha trên thế giới chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu. Nhân ngư là loài quái vật gì mà cậu dám chơi đùa với hắn. Chơi đùa thì chơi đùa nhưng cũng cảm thấy có gì đó là lạ... Nhân ngư này tự phụ hoa lệ, tao nhã trang trọng hoàn toàn khác biệt với cái vị tiên hoàng biếи ŧɦái thích kiểm soát trong lời đồn. Bạch Linh khá hài lòng và lên kế hoạch bắt cóc nhân ngư, xem hắn là quân nhu yếu phẩm miễn phí trong thời chiến để đối phó với thời kỳ động dục của mình. Nhưng cậu đã bỏ qua một thông tin mấu chốt quan trọng: Nhân ngư giống đực sẽ để lại quả trứng kỳ lạ trong bụng giống cái, cái loại có hàm răng dài ấy. Sau mùa sinh sản, Bạch Linh phát hiện nhân ngư thường xuyên thoả mãn. Bạch Linh nghi hoặc: "Anh chậc lưỡi ăn cái gì đó?" Nhân ngư: "Trứng chim của cậu." Bạch Linh: ... Răng rắc, lấy súng ra và nạp đạn. Mình đã đưa một con quái vật về nhà!