Chương 7: “Em có ngu ngốc không?” ”

Beta: Amouriel

Tôi đã từng chứng kiến năng lực lì lợm la liếʍ của Trần Chí Thành, dù sao lúc anh ta theo đuổi tôi giống như một da chó. Khi đó anh ta hầu như ngày nào cũng ngồi xổm ở dưới lầu phòng ngủ của tôi, tỏ tình khiến cho mọi người đều biết. Hồi nhỏ diện mạo của tôi cũng không tính là xuất sắc, cho nên cũng có không ít người theo đuổi, giống như Trần Chí Thành có thể duy trì một năm theo đuổi còn không hết hy vọng, tôi thật sự bị đả động.

Mùa hè năm thứ hai, tôi đã đồng ý hẹn hò với Trần Chí Thành, giống như rất nhiều cặp đôi yêu đương nồng nhiệt, tôi cũng cảm nhận được tư vị tốt đẹp của tình yêu, thế nên sau khi tốt nghiệp năm cuối đại học tôi luôn lo lắng, sợ sẽ chia tay Trần Chí Thành. Cũng may Trần Chí Thành cuối cùng quyết định ở lại Ôn thị, vì thế tôi từ nhà chuyển ra sống chung với anh ta.

Chúng tôi đã sống với nhau gần nửa năm, giai đoạn này là thời gian đệm của chúng tôi sau khi tốt nghiệp vào xã hội, thành thật mà nói, có thất bại, cũng có niềm vui. Tôi và Trần Chí Thành đều học marketing, hiện tại lần lượt vào làm trợ lý lập kế hoạch tại các tổ chức MCN khác nhau.

Tính tiểu của ngành công nghiệp Internet chắc hẳn mọi người đều hiểu, hai người chúng tôi là người mới bắt đầu công việc mỗi ngày bận rộn không thể tách rời, trong ngành công nghiệp cuộn, chúng tôi phải càng thêm liều mạng. Tuy rằng sống chung với nhau, nhưng mỗi ngày đi sớm về khuya, ở chung với nhau lại xa mới ở trong thời gian ở trường nhiều.

Về việc Trần Chí Thành nɠɵạı ŧìиɧ, tôi đã có dự đoán khi hai chúng tôi mới bắt đầu hẹn hò. Tôi quên mất lúc ấy mình nghĩ như thế nào, dù sao lúc đó cùng Trần Chí Thành nói chuyện phiếm nửa đùa nửa thật nhắc tới, tôi cảnh cáo anh ta, nếu anh ta dám nɠɵạı ŧìиɧ, tôi sẽ đem tiểu jj của anh ta băm thành mảnh.

Nói đùa thì đùa, sau đó tôi lại nghiêm túc nói với Trần Chí Thành: “Nếu anh không thích em thì nhất định phải nói với em. Anh không được cùng người phụ nữ khác lén lút sau lưng em, em sẽ rất buồn đó’’

Trần Chí Thành khi đó ôm chặt lấy tôi, thề với trời: “Tạ Lệ, cả đời này anh chỉ yêu một mình em! Chắc chắn sẽ không làm em buồn. ”

Nhưng kết quả là gì?

Cho nên nói, đàn ông nói cái gì chó má cũng không thể tin.

Kết quả là nên ăn vụng vẫn là ăn vụng.

Vốn tưởng rằng Trần Chí Thành nɠɵạı ŧìиɧ trước, anh ta khẳng định đối với tôi đã không còn cảm giác, như vậy chúng ta chia tay cũng sẽ tiến triển thuận lợi, ai ngờ Trần Chí Thành lại đau khổ cầu xin giữ tôi lại.

“Lệ Lệ, chúng ta không chia tay được không? Anh thề lần sau không bao giờ làm thế nữa.” Mấy phút trước Trần Chí Thành còn kiêu ngạo, lúc này giống như một chó nhìn tôi đáng thương.

Trần Chí Thành ý đồ kéo tay tôi, bị tôi né tránh.

Tôi nhìn người trước mắt, không hiểu sao cảm thấy buồn nôn: “Trần Chí Thành, tôi không ngăn cản anh đi theo đuổi hạnh phúc của anh, cũng không có ý định truy cứu cái gì, yêu nhau vui vẻ chia tay nhau cũng vui vẻ không tốt sao? ”

Trần Chí Thành không khỏi nói bắt đầu muốn ôm tôi, dù sao anh ta cũng là một người đàn ông lại cao hơn tôi mười mấy cm, dưới tình huống này tôi không chiếm ưu thế gì cả.

“Tạ Lệ, em nghe anh nói, anh thật sự là nhất thời hồ đồ, đều tại người phụ nữ kia quyến rũ anh…” Trần Chí Thành nói xong còn khóc đỏ mắt, “Tạ Lệ, không chia tay được không?



Tôi không giãy giụa nữa, thậm chí ra dáng sống không còn gì luyến tiếc nhìn Trần Chí Thành: “Anh buông tôi ra. ”

Trần Chí Thành lắc đầu: “Không, anh không buông. Anh biết trong lòng em cũng để ý anh, chỉ cần không chia tay, muốn chém muốn gϊếŧ tùy em, anh nhất định sẽ không đánh trả. ”

Tôi đột nhiên cười, nói, “Trần Chí Thành, anh biết không? Cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là chênh lệch giữa đàn ông với nhau”

“Ý em là sao?”

“Anh nghe không hiểu sao? Vậy tôi sẽ nói rõ hơn nhé.” Tôi đẩy Trần Chí Thành ra, ánh mắt cố ý âm dương quái khí nhìn anh ta từ trên xuống dưới, “Cũng là đàn ông, anh chỉ có ba phút, nhưng người khác có thể một giờ. ”

Trần Chí Thành nghe vậy mắng một câu tục tĩu: “Mẹ nó, Tạ Lệ, em có thể tiện thêm một chút được không? ”

Tôi nhún vai: “Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, chẳng lẽ không phải sao?”

Trần Chí Thành hình như bị tôi tức giận, vẻ mặt anh ta không thể làm gì được gật đầu, hừ nhẹ một tiếng: “Mẹ nó em cảm thấy không đủ sướиɠ đúng không? Được! Ông đây làm cho em sướиɠ luôn! ”

Trần Chí Thành nói xong nắm tay tôi muốn kéo về phía trước. Con người tôi cũng là ăn mềm không ăn cứng, anh ta không cho tôi mặt mũi tốt, tôi cũng không muốn quen anh ta.

Trước kia tôi và Trần Chí Thành cãi nhau, mặc kệ ai đúng ai sai, người chịu thua tất nhiên là anh ta, tôi ở trước mặt anh ta kiêu ngạo hiên ngang quen rồi.

Kỳ thật cũng không phải tôi cố ý kí©h thí©ɧ Trần Chí Thành, chỉ nhịn không được nhất thời lanh mồm lanh miệng: “Quên đi, chỉ có anh thôi sao? ”

Trần Chí Thành hừ nhẹ: “Chỉ có anh không đủ đúng không? Anh sẽ tìm thêm vài người nữa. ”

‘’Trần Chí Thành, anh muốn làm gì?’’

‘’Làm em đấy!’’

Trần Chí Thành ra tay rất mạnh, cho dù tôi ngồi xổm trên mặt đất, vẫn bị anh ta kéo mạnh mẽ đi về phía trước.

Tôi nhận ra điều này không ổn, bắt đầu điên cuồng la hét, nhưng không có ai trên đường vào buổi sáng sớm.

Tôi bắt đầu chịu thua: “Trần Chí Thành, anh điên rồi à? Anh nɠɵạı ŧìиɧ trước, tôi chỉ muốn chia tay thôi mà sao lại khó khăn như vậy? ”

“Muốn chia tay? Kiếp sau đi! “Trần Chí Thành vẫn túm lấy tôi như trước.

Tôi bỗng nhiên hối hận không đi theo Chu Tư, cũng hối hận đêm nay mình nhất định phải trở về. Không có chuyện gì cùng Trần Chí Thành nói chuyện, người này căn bản hoàn toàn là trạng thái cắt đứt.

Trần Chí Thành căn bản không quan tâm tôi đang khóc, anh ta túm lấy tôi, mặc tôi ngã xuống đất cọ rách da trên đùi, anh ta vẫn làm theo ý mình.

Ngay khi tôi nghĩ ra cách, ý đồ an ủi Trần Chí Thành. Bỗng nhiên không biết ở đâu có một bóng đen nào vụt qua, Trần Chí Thành trước mắt tôi bị một phen ngã xuống trên mặt đất.

Đó là Chu Tư.

Ỷ vào ưu thế về chiều cao và thể lực, Chu Tư đạp một cước vào bụng Trần Chí Thành, sau đó một nắm đấm rơi vào mặt anh ta.

Vào ban đêm tối tăm, chỉ có một ánh sáng đường mờ nhạt. Chân Chu Tư giẫm lên trước ngực Trần Chí Thành, trên khuôn mặt ngũ quan rõ ràng không nhìn ra biểu cảm gì. Trần Chí Thành trên mặt đất gầm gừ kêu, gần như ngay cả sức lực đứng lên cũng không có. Rất khó tưởng tượng sức lực của một cước vừa rồi của Chu Tư nặng bao nhiêu.

Tiếp theo Chu Tư lại chậm rãi khom lưng, dáng người cao lớn cho Trần Chí Thành một quyền trên mặt, toàn thân tản ra một luồng hơi thở thù địch.

Tôi vội vàng tiến lên giữ chặt Chu Tư, sợ anh sẽ đánh chết người

Chu Tư quay đầu lại nhìn tôi một cái, giọng điệu trầm thấp: “Không sao chứ? ”

Tôi gật gật đầu, lại lắc đầu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Chu Tư rũ mắt nhìn thấy làn da bị trầy xước trên đầu gối tôi, nhíu mày. Anh không nháy mắt với Trần Chí Thành trên mặt đất nữa, nắm tay tôi rời đi.

Nhanh chóng lên xe, tôi ngồi ở ghế phụ vẫn còn sợ hãi. Nhìn qua gương chiếu hậu có thể thấy, Trần Chí Thành vẫn còn nằm trên mặt đất.

Chu Tư cũng không khởi động xe, mà nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi bị nhìn đến cả người sợ hãi, nhịn không được hỏi anh: “Anh định làm gì…”

Chu Tư nói, “Em có ngu ngốc không?”

Tôi nhỏ giọng phản bác: “Em không có ngu ngốc.”

Chu Tư bật cười: “Nếu anh không đến được, kế hoạch tiếp theo em định làm sao bây giờ?”

Tôi phồng má, gần như nói với giọng điệu chắc nịch, “Em biết anh sẽ trở lại.”

Nói cũng lạ, lúc đó tôi có linh cảm không thể giải thích được rằng Chu Tư sẽ quay lại. Giống như trước kia mỗi lần tôi cùng Chu Uyển ra ngoài chơi, Chu Tư luôn lái xe tới đón chúng tôi.

Trong tiềm thức tôi cảm thấy, Chu Tư sẽ không buông bỏ mặc kệ tôi.

Quả nhiên, anh đã xuất hiện.

Cho nên giác quan thứ sáu của một người phụ nữ thật sự rất chuẩn.

Vốn tưởng rằng Chu Tư không nghe thấy lời tôi nói, nhưng vẻ mặt anh lại cười như không cười nhìn tôi: “Cũng không tính là rất ngốc.”