Chương 1: Bây giờ xuống xe còn kịp không?

Beta: Amouriel.

Sau khi phát hiện bạn trai cùng bạn thân của tôi lén lút ở cùng nhau, tôi bắt đầu trả thù bằng cách qua lại với anh trai của bạn thân.

So trình kinh tởm mất nhân tính hơn, xem ai thua ai?

Không có lý do nào khác, tôi chỉ muốn trả thù. Tôi biết làm điều này rất đê tiện, nhưng tôi không thể kiềm chế được, tôi chỉ muốn bản thân không phải chịu oan ức gì. Đừng nói với tôi bất cứ thứ gì về tam quan đạo đức, điều tôi cần bây giờ là dẹp mọe tam quan đạo đức qua một bên.

Anh trai của bạn thân tôi tên là Chu Tư, lớn hơn bạn thân tôi tám tuổi. Tôi có phương thức liên lạc của Chu Tư cũng không phải chuyện kỳ lạ, dù sao tôi cùng em gái của anh chơi thân với nhau từ lúc hai người từ lúc mặc tã em bé nên quan hệ rất tốt. Chu Tư coi như là người anh trai nhìn tôi mà lớn lên, tuy rằng giữa chúng tôi cũng không tiếp xúc nhiều.

Lúc trước Chu Uyển thích nói đùa bảo muốn đem anh trai của cậu ấy cùng tôi ghép thành một đôi, còn coi tôi như là chị dâu của cậu ấy, vừa là bạn bè, lại còn thêm chức danh chị dâu này. Nhưng may sao tôi cũng không thích anh nên khá bài xích sự gán ghép này, chủ yếu nguyên nhân là vì Chu Tư không bằng tuổi chúng tôi.

Tôi năm nay 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học nửa năm, là một người mới bắt đầu đi làm, cả ngày giống như cọng giá đỗ bị bóp nát. Mà Chu Tư đã là ông chủ của một công ty, cả người đều lộ ra sự bình tĩnh và tự tin. Ngày thường tôi và Chu Tư không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng mỗi lần anh nói chuyện với tôi luôn có cảm giác giống như người bề trên. Kỳ thật cũng không thể nói anh như là cao nhân đắc đạo, chẳng qua anh lớn hơn tôi gần chục tuổi dù sao vẫn có chút khoảng cách, anh luôn nhìn tôi bằng ánh mắt như đứa trẻ, làm cho tôi cảm thấy đặc biệt không thoải mái.

Lúc tôi gọi điện cho Chu Tư vẫn có một chút căng thẳng.

Điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp của Chu Tư thông qua sóng điện truyền đến, tựa như thổi nhẹ vào màng nhĩ của tôi, anh trực tiếp gọi tên tôi: “Tạ Lệ?”

Nhắc mới nhớ, đây hình như là lần đầu tiên tôi nghe Chu Tư gọi tôi bằng tên, bình thường anh đều gọi biệt danh của tôi là Bé Vải. Bất kể là gọi tôi là Bé Vải hay là Tạ Lệ, giọng nói của Chu Tư không thể không công nhận đều rất dễ nghe. Tôi không thể được coi là một người mê giọng nói, nhưng khi nghe thấy giọng nói nghiêm túc của mình vẫn còn run rẩy.

Vừa vặn hôm nay là thứ bảy, tôi đoán ông chủ lớn Chu Tư chắc là không có đi làm, nên tôi hỏi anh đang ở đâu.

Chu Tư cũng không hỏi vì lý do, trực tiếp nói cho tôi một địa chỉ: 108 đường Bình Xương.

Có lẽ người ngoài không biết, nhưng người dân địa phương biết rằng đường Bình Xương là khu vực giàu có nổi tiếng nhất của thành phố.

Chu Tư đã ba mươi tuổi, đã sớm xa nhà tách ra ở riêng.

Vì vậy, tôi với một lòng dũng cảm, nói với Chu Tư: “Em sẽ tới tìm anh!”

Nó giống như việc ban hành một thông báo.

Đầu bên kia, Chu Tư mỉm cười và nói, “Em đang ở đâu? Anh sẽ bảo tài xế đến đón em.”

Tôi vốn muốn nói không cần, nhưng nghĩ lại thì tài xế miễn phí không dùng là không được, xong tôi nói cho Chu Tư biết địa chỉ.

Lúc đó cũng chưa quá muộn, một mình đứng trên cầu vượt nhìn dòng sông bên dưới chảy xiết, lòng như bị ai đào đi mất. Một người là bạn trai đã hẹn hò ba năm, một người là bạn thân như chị em. Tôi không thể tin được hai con người có ý nghĩa nhất trong cuộc đời lúc này lại làm những chuyện kinh tởm sau lưng tôi như vậy.

Thực tế thậm chí còn cẩu huyết hơn!

Thật ra lúc ban đầu biết được bạn trai Trần Chí Thành nɠɵạı ŧìиɧ, cả người tôi không nóng giận ngược lại rất lạnh nhạt bình tĩnh.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, đủ loại dấu hiệu đã sớm thấy trái tim anh ta căn bản không ở chỗ tôi, chỉ là tôi lười đi vạch trần.

Một tháng trước, tôi thấy trên áo khoác của Trần Chí Thành có một sợi tóc dài khác màu của tôi, trong khi đó, điện thoại di động của anh ta được dán một màng chống nhìn trộm. Trong khoảng thời gian này Trần Chí Thành luôn lấy cớ một mình hút thuốc ngồi trên ban công cầm điện thoại di động, có thể ở đó tận một tiếng, rất không bình thường.

Tôi và Trần Chí Thành hẹn hò khi chúng tôi còn học đại học, lúc trước là anh ta đuổi theo tôi. Tôi cũng ngây thơ cho rằng dù đàn ông trên toàn thế giới cũng không phải thứ gì tốt, nhưng Trần Chí Thành nhất định là một người đàn ông tốt.

Chẳng qua, làm cho tôi cảm thấy buồn cười chính là, khi đó tôi không biết Trần Chí Thành nɠɵạı ŧìиɧ với bạn thân là Chu Uyển của tôi, lúc ấy ngốc nghếch gọi điện thoại cho Chu Uyển, hỏi cậu ấy nên làm cái gì bây giờ.

Khi đó Chu Uyển còn giống như đang an ủi tôi, nói rằng một người đàn ông chó không đáng để tôi nhớ, chỉ cần tạm biệt, sau này sẽ gặp người tốt hơn.

Tôi còn ngây thơ hồn nhiên, tự an ủi mình, cảm thấy dù thế nào thì mình vẫn có một người bạn thân tốt như Chu Uyển.

Ý trời đúng là trêu người như vậy.

Chỉ một giờ sau khi tâm sự với Chu Uyển, tôi tận mắt chứng kiến cậu ấy và Trần Chí Thành nắm tay nhau bước ra khỏi một nhà hàng. Hai người anh anh và em em, nghiễm nhiên là một đôi cẩu nam nữ đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.

Không biết có ai hiểu được cảm xúc của tôi hay không, tôi nắm chặt tay, cả người run rẩy, tôi muốn khóc nhưng không thể khóc được. Thực sự muốn nôn mửa, thân thể khó chịu.

Quá cẩu huyết!

Thật kinh tởm!

Thực sự, tôi không cảm thấy tồi tệ như vậy, khi phát hiện ra rằng Trần Chí Thành đang lừa dối. Nhưng Chu Uyển là ai? Tôi gần như coi cậu ấy như một nửa của gia đình mình. Tôi cảm thấy bị phản bội vào chính lúc này.

Trong đầu loạn thành một đống, dưới chân giống như bị chôn vùi xuống đất, nửa bước khó đi.

Mãi cho đến khi đôi cẩu nam nữ kia đi xa, tôi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, không hiểu sao lại gọi điện thoại cho anh ruột Chu Uyển.

*

Điện thoại cúp máy không quá năm phút, tài xế thật thực sự đến, lái một chiếc xe Gusteau màu đen. Tôi suy đoán chiếc Gusteau này phải là loại có chất lượng thấp nhất, được các doanh nhân mua hoàn toàn vì mục đích ngoại hình

Người Ôn thị phần lớn đều thích làm ăn, đặc biệt nỡ đánh sưng mặt giả mập mạp. Rõ ràng là không có nhiều tiền trong túi nên phải giả làm đại gia.

Điều kiện nhà tôi không tệ, tôi là con gái duy nhất trong nhà, bố mẹ đều kinh doanh buôn bán. Nhưng nhà tôi so với nhà Chu Uyển vẫn kém hơn rất nhiều. Việc kinh doanh của nhà họ Chu ở nước ngoài, mấy năm trước bắt kịp thời điểm tốt, kiếm được bộn tiền. Nhưng tôi nghe Chu Uyển nói, anh trai Chu Tư của cậu ấy rất độc lập, không có cùng trong nhà sinh ý có quan hệ gì.

Lúc trước tôi luôn nghe Chu Uyển khoe khoang anh trai cậu ấy trâu bò cỡ nào, cái gì thời trung học được bảo lãnh đi đâu đó, thời đại học thì tự mình khởi nghiệp, vừa tốt nghiệp đã kiếm được thùng vàng đầu tiên của cuộc đời… Tôi lúc ấy đều không tiện cắt ngang Chu Uyển. Tuy rằng tôi cũng biết Chu Tư rất ưu tú, nhưng anh ưu tú là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi?

Sau khi lên xe, tôi nhận được điện thoại của Chu Tư, anh hỏi tôi đã ăn tối chưa.

Hiện tại này cũng tới bữa ăn, tôi rất trung thực trả lời vẫn chưa. Trong thực tế, cả ngày tôi vẫn chưa ăn gì rồi.

Chu Tư hỏi tôi: “Em muốn ăn gì?”

Tôi gật đầu cái rụp, và sau đó tôi không biết mình lấy đâu ra can đảm, vì vậy tôi nói với anh, “Anh.”

Chu Tư ở bên kia rõ ràng dừng một chút, sau đó tôi nghe thấy nụ cười nửa miệng trầm thấp của anh ngâm nga.

Sau đó anh không nghe được mà ừ một tiếng, giọng có chút lười biếng “Vậy em tới rồi nói sau.”

Sau khi cúp điện thoại, nhịp tim của tôi dần dần tăng tốc.

Tôi nghi ngờ rằng mình bị ma nhập, thế nhưng ăn gan hùm mật gấu lại dám nói những lời như vậy với Chu Tư!

Bây giờ xuống xe còn kịp không?

Rõ ràng là đã quá muộn rồi.

Ngay khi tôi chuẩn bị rút lui thì chiếc xe dừng lại trước một biệt thự hiện đại – số 108 đường Bình Xương.

TruyenHD